MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 315

Dọc đường trừ cỏ khô đá loạn, còn có cả khe rãnh khó mà nhận ra. Ánh

mắt Lam Vong Cơ vẫn để ý dưới chân Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện vừa đi
vừa nói: "Mấy cô đó nói, bên này rất ít người đến Nghĩa thành, người ở
trong ngoài việc đi giao hàng cũng rất ít ra khỏi đấy. Mấy năm qua gần như
chẳng thấy bóng người nào. Con đường này đã tầm vài năm bỏ hoang
không ai qua lại rồi. Quả nhiên khó đi."

Lam Vong Cơ: "Còn gì nữa không."

Ngụy Vô Tiện: "Còn gì nữa cơ?"

Lam Vong Cơ: "Ngươi cho mấy nàng món gì?"

Ngụy Vô Tiện: "À. Ngươi nói món đó hả? Là son."

Lúc hắn ở Thanh Hà hỏi thăm về dãy Hành Lộ, có mua một hộp son nhỏ

của tên giang hồ lang trung giả đạo sĩ nọ, vẫn luôn mang trên người. Ngụy
Vô Tiện nói: "Hỏi thăm người ta thì thế nào cũng phải cảm ơn chút chứ. Ta
vốn định cho bạc nhưng lại doạ người ta sợ, không dám nhận. Thấy mấy cổ
thích mùi son kia như thế, cứ như chưa từng dùng vậy nên ta mới đưa."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Hàm Quang Quân, ngươi làm gì nhìn ta dữ

vậy. Tặng hộp son đúng là không được tốt. Nhưng ta hiện giờ không thể so
với lúc trước - cả ngày mang một đống hoa hoa cỏ cỏ trâm trâm vòng vòng
tặng gái khắp nơi. Ta không có mấy thứ khác để đưa, dù sao cũng có còn
hơn không."

Dường như có hồi ức rất không vui nào đó thức tỉnh, chân mày nhọn của

Lam Vong Cơ cau lại, chậm rãi xoay đầu đi.

Xuôi theo con đường này tiến về phía trước, cỏ dại dần dà ít đi, co cụm

bò hai bên, mặt đường cũng từ từ rộng rãi. Nhưng sương mù lại ngày càng
dày lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.