MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 361

Bỗng nhiên Kim Lăng nói: "Này, chúng ta còn chưa biết hắn ta có thân

phận gì, là địch hay là bạn, sao lại tuỳ tiện cứu? Lỡ đâu đây là một kẻ xấu,
chẳng phải đã cứu rắn vào cửa hay sao?"

Nói như thế cũng không sai, nhưng cậu lại nói ngay trước mặt người ta

kiểu đó, thì thiệt làm người ta lúng túng mà.

Nhưng người nọ lại không hề tức giận, cũng càng không lo mình sẽ bị

ném đi, khẽ mỉm cười, để lộ chiếc răng khểnh nho nhỏ: "Tiểu công tử nói
rất đúng. Ta ra ngoài có vẻ tốt hơn."

Kim Lăng không ngờ hắn ta sẽ phản ứng thế này, trái lại ngẩn ngơ,

không biết nên nói gì, qua quýt hừ một tiếng. Lam Tư Truy vội giảng hoà:
"Thế nhưng, vị này có lẽ không phải kẻ xấu đâu."

Kim Lăng mạnh miệng nói: "Rồi. Các ngươi là người tốt. Đến lúc đó có

ai gãy cũng đừng trách ta."

Lam Cảnh Nghi bực mình: "Ngươi...." Lời còn chưa dứt, đầu lưỡi của

cậu như bị thắt nút.

Bởi vì, cậu chợt trông thấy bội kiếm của người nọ tựa vào cạnh bàn.

Miếng vải đen quấn trên kiếm bong một đoạn, để lộ thân kiếm.

Kỹ thuật rèn đúc thanh kiếm này vô cùng cao siêu. Vỏ kiếm màu đồng

xanh, bên trên điêu khắc đường vân hoa sương. Xuyên qua lớp hoa văn
chạm rỗng, để lộ thân kiếm hệt như sao bạc, lấp lánh ánh sáng hình hoa
tuyết, vừa có một vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, vừa óng ánh sáng trong.

*hoa sương: hoa đóng băng QAQ

Lam Cảnh Nghi trợn to hai mắt, dường như có lời gì đó muốn bật thốt

lên. Tuy Ngụy Vô Tiện không biết cậu muốn nói gì, nhưng bản năng không
muốn cậu ta đánh rắng động cỏ, hơn nữa nếu người này dùng vải đen che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.