MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 360

Trước đây, những con cháu thế gia này chỉ đọc trên sách và nghe tiền bối

miêu tả miệng về một số tà môn ma đạo, khi ấy chỉ cảm thấy khó hiểu:
"Nếu đã là tà môn ma đạo, tại sao lại có nhiều người muốn học như thế?
Tại sao có nhiều kẻ bắt chước Di Lăng lão tổ như thế?" Rồi lúc này tận mắt
thấy, mới biết, tà môn ngoại đạo tự có chỗ thần kỳ hấp dẫn người khác.
Huống hồ, "Điểm tình triệu hoán thuật" này - chỉ là một góc nhỏ của tảng
băng chìm. Bởi vậy, đại đa số đều không che giấu được vẻ hưng phấn đầy
mặt, cảm thấy kiến thức tăng lên nhiều lắm, lúc trở về sẽ có chuyện để tám
với đồng môn. Chỉ có sắc mặt Kim Lăng là hết sức khó coi.

Lam Tư Truy định đi qua giúp Ngụy Vô Tiện dìu người, Ngụy Vô Tiện

nói: "Tất cả đừng tới, cẩn thận dính phải bột thi độc. Chạm phải da cũng có
thể trúng độc đấy."

Lúc người nọ được người giấy nhấc vào, đã không còn tí sức nào, nửa

tỉnh nửa mê. Hiện giờ trái lại có hơi tỉnh táo chút, ho khan vài tiếng, dường
như lo ho ra bột thi độc sẽ lây sang người khác, thế là bụm miệng lại. Hắn
ta nhỏ giọng nói: "Các ngươi là ai?"

Giọng nói này mỏi mệt đến cùng cực, hỏi câu này, cũng chẳng phải vì

hắn ta không biết kẻ cứu mình là người phương nào, mà bởi, hắn không
trông thấy gì cả.

Trên mắt người này quấn một lớp băng vải trắng dày cộp. Thế nên, đây

là một tên mù.

Hơn nữa lại còn là một người mù trông rất khá, sống mũi thanh tú thẳng

thớm, môi mỏng lộ ra màu đỏ nhợt nhạt, gần như có thể nói là anh tuấn.
Hết sức trẻ tuổi, đan xen giữa thiếu niên và thanh niên. Không khỏi làm
người ta thương tiếc. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: sao dạo này toàn gặp phải
nhiều người như thế nhỉ? Nghe thấy có, nhìn thấy có. Sống có, chết cũng
có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.