sẵn cả rồi. Lam Tư Truy lắc đầu: "Không có". Ngụy Vô Tiện nói: "Đã vẽ
rồi cũng được." Lam Tư Truy liền lấy một chồng phù vàng trong túi càn
khôn ra.
Ngụy Vô Tiện chỉ lấy một tấm, liếc sơ qua, rồi khép ngón trỏ và ngón
giữa tay phải lại với nhau, vẽ một đường rồng bay phượng múa từ đỉnh cho
tới đáy dọc theo nét chu sa, máu tươi và chu sa đỏ thẫm hợp lại thành một
bộ phù văn mới. Hắn dùng hai ngón tay phải kẹp tấm phù triện đã rực rỡ
hẳn lên này, đưa lên ngang trán, xoay cổ tay một cái, tấm phù vàng chữ đỏ
tự bốc cháy ngay giữa không trung. Ngụy Vô Tiện vươn tay trái ra, đón lấy
tro tàn nhè nhẹ rơi xuống sau khi cháy hết, nắm năm ngón tay lại, khẽ cúi
đầu, rồi đồng thời mở ra, hướng lòng bàn tay nắm tro tàn đen thui về phía
đống người giấy nọ, thổi nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói: "Dã hoả thiêu bất tận,
xuân phong xuy hựu sinh."
*Lửa rừng đốt không hết, gió xuân thổi lại sinh
Tro phù phả vào mặt.
Tên lực sĩ Âm đứng gần nhất, bỗng nhiên vác con dao bầu đặt ở bên
chân lên trên vai.
Một người đẹp giấy tóc vấn cao, ăn mặc lộng lẫy chậm rãi nhấc tay phải
lên, năm ngón tay mảnh khảnh thon dài linh hoạt chuyển động, tựa như một
quý phụ lười biếng, đang hững hờ thưởng thức móng tay dài đỏ thắm mà
mình tự sơn lên. Đứng hai bên chân của người đẹp này là đôi Kim đồng
Ngọc nữ, Kim đồng tinh nghịch kéo bím tóc của Ngọc nữ, Ngọc nữ lè lưỡi
với nhóc, cái lưỡi dài gần chín tấc từ trong cái miệng nhỏ của cô bé thoắt
cái thè ra, như một con rắn độc chọc một lỗ thủng trên ngực đồng tử, rồi
chợt rụt về, vừa độc ác vừa tàn nhẫn. Kim đồng há to miệng, lộ ra hàm răng
trắng với hai má âm u, cắn một phát lên cánh tay cô bé. Hai tiểu đồng giấy
nọ vậy mà đã bắt đầu choảng nhau trước rồi.