MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 397

Thế nhưng hồn phách của A Thiến quả thật là đã mù, cũng nói rõ là khi

nàng còn sống đã không nhìn thấy gì. Vậy rốt cuộc tại sao từ giả mù lại
biến thành mù thật?

Phải chăng, nàng đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn?

Khi không có ai, A Thiến nhảy nhót một mạch, lúc có người thì liền sợ

hãi rụt rè giả bộ không thấy, vừa đi vừa nghỉ, bước tới một khu chợ.

Ở nơi có nhiều người, nàng đương nhiên lại muốn trổ tài, làm đủ trò,

nguỵ trang đến mức vui phơi phới. Một cây gậy trúc gõ gõ đập đập, chậm
chậm rãi rãi đi lại trong dòng người. Thình lình, nàng va phải một gã đàn
ông trung niên bận đồ quý giá mới toanh, rồi hệt như sợ hãi dữ lắm, luôn
mồm nói: "Xin lỗi, xin lỗi! Ta không nhìn thấy, xin lỗi!"

Không nhìn thấy chỗ nào, nàng vốn xông thẳng vào người gã đàn ông

này mà!

Gã đàn ông kia bị đụng phải, nóng nảy quay đầu lại, dường như muốn

chửi ầm lên vậy. Nhưng khi nhìn thấy chỉ là một người mù, lại còn là một
cô bé có hơi xinh xắn, nếu cho nàng một bạt tai ngay trên đường, thể nào
cũng sẽ bị người ta chỉ trích, đành phải mắng một câu: "Đi đứng cẩn thận
chút cho ta!"

A Thiến liên tục xin lỗi, trước khi đi gã đàn ông kia còn không cam lòng,

tay phải không thành thật nhéo một cái thật mạnh lên mông A Thiến. Lần
này chẳng khác nào nhéo lên trên người Ngụy Vô Tiện, cảm xúc như nhau,
nhéo tới độ làm lòng hắn nhoáng cái nổi đầy da gà, chỉ muốn đập phát nện
gã ta chui luôn xuống đất.

A Thiến co rụt người đứng đờ ra, dường như rất sợ hãi, nhưng đến khi gã

đàn ông kia đi rồi, nàng lại gõ gõ đập đập đi vào một con hẻm nhỏ ẩn núp,
lập tức "phi" một tiếng. lấy túi tiền trong lòng ra, đổ lên tay đếm đếm, lại
"phi" thêm cái nữa: "Thằng cha thối tha, lại là cái đức hạnh này, ăn mặc ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.