MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 395

Lúc thiếu nữ nọ đi vào, Ngụy Vô Tiện bỗng dưng nghĩ tới một chuyện:

"Cô nương này là người mù, mình cộng tình với nàng ấy, vậy chẳng phải
đến lúc ấy mình cũng thành người mù, không nhìn thấy gì hết hay sao? Này
thật là đã làm hỏng khá nhiều. Thôi, có thể nghe cũng không tệ."

Quay mòng mòng một hồi, hồn phách vốn đang bay bổng hệt như rơi

xuống đất. Thiếu nữ nọ vừa mở mắt, Ngụy Vô Tiện cũng mở mắt theo
nàng, ai mà ngờ, trước mắt lại là một vùng non xanh nước biếc rõ rõ ràng
ràng. Vậy mà lại nhìn thấy!

Có lẽ, lúc này trong kí ức của thiếu nữ, nàng vẫn chưa bị mù.

Ngụy Vô Tiện đã bước vào hồn phách của nàng, hiện ra trước mắt hắn là

một mẩu tình cảm trong ký ức của nàng, là điều mà nàng rất muốn nói hết
cho người khác hay, lặng yên quan sát, tức thì nhận thấy đã cảm giác được.
Lúc này, tất cả cảm quan của hai người đều hoà chung với nhau, mắt của
thiếu nữ nọ chính là mắt của hắn, miệng của nàng cũng chính là miệng của
hắn.

Dường như thiếu nữ này đang ngồi bên một dòng suối, soi nước chăm

chút. Tuy quần áo rách nát, nhưng sạch sẽ cơ bản vẫn có. Nàng nhịp nhịp
chân, vừa ngâm nga một khúc nhạc ngắn, vừa vấn tóc. Ngụy Vô Tiện cảm
giác có một cây trâm gỗ nhỏ mảnh đâm đến đâm đi vào tóc. Bỗng nhiên,
nàng cúi đầu xuống, nhìn bóng của mình trong nước.

Ngụy Vô Tiện trong hồn phách của nàng, cũng cúi đầu theo, trông thấy

dáng dấp của hắn lúc này. Suối nước phản chiếu một cô bé với khuôn mặt
tròn trái xoan, cằm nhọn.

Trong đôi mắt của cô bé này không có con ngươi, chỉ là một khoảng

trắng trống rỗng.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Lẽ nào lúc này nàng đã mù? Nhưng hiện giờ

rõ ràng là mình nhìn thấy được mà. Lúc Cộng tình, bất cứ cảm giác gì cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.