MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 464

Ngụy Vô Tiện: "Ồ? Ngươi hận hắn đến thế à? Vậy tại sao ngươi lại

muốn giết Thường Bình?"

Tiết Dương cười nhạo: "Tại sao lại giết Thường Bình? Này còn phải hỏi!

Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao. Ta nói muốn giết sạch cả nhà họ
Thường, thì đến cả con chó ta cũng sẽ không chừa lại cho gã!"

Khi hắn nói, chẳng khác nào đang báo ra vị trí của mình, tiếng lưỡi kiếm

xuyên thủng cơ thể vang lên liên tục. Nhưng khả năng chịu thương nhịn
đau của Tiết Dương khác hẳn với người thường, Ngụy Vô Tiện đã sớm tận
mắt thấy khi ở trong cộng tình, dù hắn bị một kiếm xuyên bụng, cũng vẫn
có thể chuyện trò vui vẻ. Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy tại sao lại đến mấy năm
sau ngươi mới đi giết Thường Bình? Rốt cuộc thì tại sao ngươi đi giết
Thường Bình, chính lòng ngươi hiểu rõ."

Tiết Dương lặng lẽ nói: "Vậy ngươi nói thử xem, lòng ta hiểu rõ cái gì?

Ta hiểu rõ cái gì?!"

Sau câu đó, hắn thét lên. Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi giết thì giết đi, tại

sao lại cố ý dùng hình phạt lăng trì đại biểu cho 'trừng phạt'? Tại sao lại cố
ý dùng Sương Hoa kiếm mà không dùng Hàng Tai của ngươi? Tại sao lại
cố ý móc mắt Thường Bình?"

Tiết Dương khàn giọng gào thét: "Phí lời! Tất cả đều là những lời nhảm

nhí! Chẳng lẽ ta báo thù còn phải để gã sảng sảng khoái khoái mà chết?!"

Ngụy Vô Tiện: "Quả thật đúng là ngươi báo thù. Nhưng rốt cuộc là

ngươi đang báo thù cho ai? Buồn cười! Nếu như ngươi muốn báo thù thật,
thì kẻ nên bị lăng trì, bị ngàn đao bầm thây, chính là bản thân ngươi!"

Vùn vụt, tiếng xé gió bén ngót đánh úp vào mặt. Ngụy Vô Tiện vẫn

không nhúc nhích, Ôn Ninh lắc mình chắn trước mặt hắn, chặn đứng hai
cây đinh loé ánh đen thâm độc đâm vào đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.