MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 535

nhìn hắn, có trách cứ, có bực mình không vui, Ngụy Vô Tiện chỉ đành phải
thả chậm tốc độ, tà tà đuổi theo.

Đuổi rồi đuổi, hắn đi tới cạnh một vùng phong lan, nhìn thấy một tảng đá

xanh, lòng kêu lên: "Sao lại tới đây rồi!"

Chính là con suối nước lạnh kia.

Có chết không chứ, Lam Vong Cơ lại ở bên trong, để trần nửa người trên

trắng nõn, tóc đen thật dài xoã trước ngực, nhìn hắn, mặt không chút xúc
cảm.

Đến cả thỏ Ngụy Vô Tiện cũng không đuổi nữa, vội ho một tiếng, nói:

"... Sao trùng hợp thế, lần nào cũng đúng lúc gặp ngươi ở đây... khụ, đúng
không. Thiệt là ngại quá."

Miệng hắn thì nói thật ngại, mắt lại không dằn nổi mà quét về phía gần

ngực Lam Vong Cơ, chỗ dấu ấn màu đỏ sẫm kia.

Lam Vong Cơ không nói gì, nhằm chỗ nước suối lạnh lẽo mà lặn.

Hai con thỏ kia nhảy đến cạnh bờ suối nước lạnh, Ngụy Vô Tiện không

tiện đi tới bắt lại nữa, đành phải lui ra ngoài. Đi trên con đường đá một
đoạn, bỗng dưng hắn phản ứng lại: "... Ngại quái gì nhỉ?! Chả phải đều là
đàn ông cả sao? Rốt cuộc ngại cái chỗ quái gì? Sao mình lại phải lùi
bước???"

Như tìm được cho mình một cái cớ, Ngụy Vô Tiện lập tức xoay người,

quyết định quay trở lại quấy rối Lam Vong Cơ. Ai ngờ, Lam Vong Cơ đã
mặc quần áo xong, bước ra khỏi bụi phong lan rồi.

Hai con thỏ kia đi theo bên chân y, Lam Vong Cơ khom lưng nhấc chúng

nó lên, bồng trong khuỷu tay. Mặt y trông vẫn có hơi lạnh nhạt, nhưng động
tác trên tay lại dịu dàng đến cực điểm, ngón tay thon dài gãi gãi cằm một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.