MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 537

Lam Vong Cơ không nói gì nữa, cúi đầu, ngồi bên án thư, cầm lấy một

quyển sách.

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ tiếp: "Mình có nên hỏi y vụ dây buộc trán không

ta? Lỡ đâu thẹn quá hoá giận đuổi mình ra ngoài luôn thì sao đây? Cơ mà,
mình đã làm xằng làm bậy lâu như vậy rồi, y vẫn không hề tức giận, đủ
thấy sức kiềm chế ngày càng tốt, chắc là có ồn ào thêm nữa cũng chẳng
giận đâu nhỉ. Không đúng, mình không nên hỏi y, mà là phải giả vờ mình
không biét dây buộc tóc có ý nghĩa gì, như vậy lần sau còn có thể cố ý kéo
nữa, nếu như y tức lên, mình lại vô tội nói mình không biết, người không
biết không có tội mà. Ấy da, sao mình lại xấu xa thế này nhỉ, mình còn có
thể xấu hơn chút nữa mà...."

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lơ đãng mở một vò nhỏ ra, nhấc lên ngửa đầu uống

một hớp, rồi lập tức "phì" phun hết ra ngoài.

Lam Vong Cơ đặt cuốn sách xuống, nói: "Lại làm sao."

Ngụy Vô Tiện xua tay: "Không sao! Không sao! Không sao!"

Hắn vừa nói không sao, vừa đặt cái vò này trở lại, mặt đầy xúi quẩy đổi

một vò khác.

Lần trước lúc hắn uống trộm xong, cố ý đổi nước trong vào, nghĩ đợi tới

lúc Lam Vong Cơ uống mớ nước trong này vào sẽ hù cho y nhảy dựng. Ai
ngờ run rủi làm sao, cái vò nước trong này lại được chính hắn uống vào.
Thiệt là tự cầm đá đập chân mình mà, từ sau lúc trở về, mỗi lần hắn muốn
trêu chọc Lam Vong Cơ, kết quả cũng đều như vậy hết, rốt cuộc thì chuyện
gì đang diễn ra vậy!

Thời hạn Thanh Đàm thịnh hội của bách gia ở Kim Lân Đài, thoáng chốc

gần kề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.