chịu dạy dỗ một lần đi. Có thể quản được tiểu bối nhà khác, cũng không dễ
dàng gì."
Lam Vong Cơ chưa bao giờ so đo miệng lưỡi, nên nghe mà cứ như
không. Lời hắn ta nói mang theo châm chọc, lại xoay sang: "Còn đứng đó
làm gì, chờ Thực Hồn thú tự đâm đầu vào kiếm ngươi? Nếu hôm nay ngươi
không bắt được con Thực Hồn thú này, về sau khỏi cần tới tìm ta nữa!"
Kim Lăng hung hãn trợn mắt trừng Ngụy Vô Tiện, nhưng lại không dám
lườm Lam Vong Cơ - người đã phạt gã cấm nói, tra kiếm vào vỏ, thi lễ với
hai vị trưởng bối, cầm cung rút lui. Lam Tư Truy nói: "Giang Tông chủ, Cô
Tô Lam thị sẽ hoàn trả đủ số phược tiên võng bị huỷ."
Giang Trừng cười lạnh nói: "Không cần." Chọn hướng ngược lại, chậm
bước xuống núi. Thuộc hạ ngậm miệng theo sau, trong lòng biết lúc về khó
tránh khỏi bị trách phạt một trận, mặt mày ủ rũ.
Chờ bóng dáng bọn họ biến mất, Lam Cảnh Nghi nói: "Giang Tông chủ
này sao lại như thế chứ!" Nói xong mới nhớ tới gia giáo của Lam gia, sợ
đến độ len lén ngó sang Hàm Quang Quân đang im lặng đứng đằng sau, rồi
khép miệng rụt người về. Lam Tư Truy nhàn nhạt cười với Ngụy Vô Tiện,
nói: "Mạc công tử, lại gặp mặt."
Khoé miệng Ngụy Vô Tiện giần giật. Lam Vong Cơ lại mở miệng, mệnh
lệnh ngắn gọn rõ ràng, từ ngữ không hề màu mè hoa lệ: "Đi làm việc."
Lúc này mấy tên tiểu bối mới nhớ tới mình đến núi Đại Phạm để làm gì,
thu hồi tâm tư khác, cung cung kính kính chờ Hàm Quang Quân chỉ bảo.
Lam Vong Cơ lại nói: "Làm hết sức. Không cậy mạnh."
Giọng nói vừa trầm vừa từ tính, nếu lại gần, nhất định sẽ khiến con tim
run rẩy. Chúng tiểu bối hẳn là quy củ, không dám nán lại lâu, đi về hướng
núi rừng sâu thẳm. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Giang Trừng với Lam Trạm
quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau, ngay cả một câu dặn dò vãn bối