MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 772

Ôn Triều nói: "Ta muốn tìm cha ta khi nào mới có thể quay về chỗ cha

ta!"

Ôn Trục Lưu nói: "Theo tốc độ hiện nay còn hai ngày."

Hắn nói vô cùng thành thật tuyệt đối không khoa trương không giả vờ

thành thật như vậy lại khiến Ôn Triều vô cùng đau đớn khản giọng nói:
"Hai ngày? Hai ngày?! Ngươi xem xem giờ dáng vẻ ta như thế nào? Đợi
đến hai ngày nữa dáng vẻ ta sẽ ra sao?! Đồ vô dụng!"

Ôn Trục Lưu đứng bật dậy, Ôn Triều sợ đến co rụt lại nghĩ hắn muốn bỏ

chạy một mình bỗng thấy sợ hãi. Tất cả hộ vệ đều chết thảm từng người
một trước mặt gã chỉ có Ôn Trục Lưu này là chỗ dựa cuối cùng của gã vội
vàng đổi giọng: "Không không không! Ôn Trục Lưu Ôn đại ca! Ngươi
đừng đi, ngươi không thể bỏ ta lại, chỉ cần ngươi dẫn ta về bên cạnh cha ta,
ta bảo hắn thăng chức cho ngươi thành khách khanh thượng nhất đẳng!
Không không không, ngươi đã cứu ta, ngươi chính là đại ca của ta, ta bảo
hắn nhận ngươi vào bổn tông! Từ nay về sau, ngươi chính là đại ca của ta!"

Ôn Trục Lưu nhìn về phía thang gác nói: "Không cần."

Không chỉ mình hắn nghe thấy, Lam Vong Cơ và Giang Trừng cũng nghe

được. Từ thang gác trạm dịch bên kia vọng tới một tiếng lại một tiếng bước
chân.

Có người đang từng bước từng bước giẫm bậc thang đi lên lầu.

Gương mặt bỏng loang lổ của Ôn Triều trong nháy mắt tụt hết huyết sắc

vốn thừa thãi, hắn run rẩy vươn hai tay từ trong áo choàng ra bưng kín mặt
mình như thể sợ hãi quá độ muốn bịt tai trộm chuông nhờ che mắt mà bảo
vệ bản thân. Mà bàn tay kia cũng lại cụt trụi lủi một ngón cũng không có!

Cộp cộp cộp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.