MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 770

Ngọn đèn leo lắt chiếu sángg. mặt hắn vẫn âm lãnh tái nhợt như vậy,

dưới vành mắt đã có hai quầng thâm đậm sì. Cạnh bàn là một người khác từ
đầu đến chân bọc kín như bưng, đến mặt cũng giấu trong áo choàng như
một cái kén, cực kỳ yếu ớt run lẩy bẩy trốn trong áo thở hổn hển chợt nói:
"Đừng đốt đèn! Nhỡ bị hắn tìm thấy thì sao!"

Lam Vong Cơ ngẩng đầu cùng Giang Trừng liếc mắt nhìn nhau trong mắt

hai người đều là nghi vấn giống nhau.

Người này nhất định là Ôn Triều nhưng giọng Ôn Triều sao lại thành ra

thế này vừa the thé vừa nhỏ hoàn toàn không giống Ôn Triều?

Ôn Trục Lưu cúi đầu tìm đồ trong tay áo nói: "Chẳng lẽ không đốt đèn

thì hắn không tìm ra được sao."

Ôn Triều hổn hển nói: "Chúng ta chúng ta chạy xa như vậy, lâu như vậy

hắn phải không bắt được chứ!"

Ôn Trục Lưu hờ hững nói: "May ra."

Ôn Triều cả giận nói: "May ra cái gì! Chưa thoát được ngươi còn không

chạy mau!"

Ôn Trục Lưu nói: "Ngươi cần thuốc. Không thì chết chắc."

Nói rồi hắn bỗng mở áo choàng Ôn Triều ra.

Lúc vén áo lên hai người trên nóc nhà cùng thoáng ngây ngẩn!

Dưới áo choàng không phải khuôn mặt kiêu ngạo ngang ngược tuấn tú

nhưng có phần phì nộn của Ôn Triều mà là một cái đầu bóng lưỡng quấn
đầy băng vải!

Ôn Trục Lưu đều đặn lột một tầng lại một tầng băng vải da thịt kẻ trọc

đầu kia cũng dần lộ ra. Trên gương mặt đó loang lổ vết bỏng và sẹo không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.