MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 79

Là hồn phách thất lạc của thất hồn giả nào? Ngụy Vô Tiện chầm chậm

tới gần, lời thầm thì trong miệng lão giả kia dần trở nên rõ ràng.

"Đau quá, đau quá."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Đau ở đâu?"

Lão giả đáp: "Đầu, đầu. Đầu của ta."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta xem thử nào."

Hắn đi mấy bước về hướng bên cạnh, từ phương vị này, vừa vặn có thể

nhìn thấy, trên trán ông lão kia bị thủng một lỗ lớn đỏ tươi. Xem ra đây là
một tử hồn, hơn nữa chí ít đã chết hơn mười năm, quá nửa là bị kẻ khác
giết hại, dùng hung khí đập đầu tới chết. Trên người ông ta mang áo liệm,
khá là hoa lệ, chứng minh đã được nhập liệm an táng đàng hoàng. Nên
không phải sinh hồn thất lạc.

Chân mày Ngụy Vô Tiện nhếch cao lên.

Trên ngọn núi Đại Phạm này, tuyệt đối không có âm linh tử hồn như vậy

xuất hiện.

Hắn nghĩ không ra cái chỗ bất hợp lý này, chỉ cảm thấy không ổn, nhảy

lên lưng lừa, vỗ nó một phát, quát lên, thúc nó chạy về hướng vào núi đợi
Kim Lăng.

Gần nơi mộ cổ có không ít tu sĩ đang quanh quẩn, hi vọng có thể ôm cây

đợi thỏ. Có kẻ to gan vung vẩy Triệu Âm kỳ, nhưng chỉ triệu được một đám
hồn phách đàn bà và trẻ con mang áo liệm trên người khóc rung trời tranh
nhau tới. Ngụy Vô Tiện ghìm dây thừng, liếc nhìn một vòng, cao giọng hỏi:
"Làm phiền, cho hỏi một câu. Kim tiểu công tử và mấy vị Lam gia đi đâu
rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.