MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 77

"Sao Nguỵ Vô Tiện có quan hệ với lắm người thế..."

"Còn ai nữa?"

"Hàm Quang Quân đó! Hai người ghét nhau, ai cũng biết. Hai người bọn

họ cùng học cùng tập lễ không bao lâu, nghe nói khi đó đã như nước với
lửa."

"Nói vậy thì thật là kẻ thù khắp nơi mà, cả thiên hạ đều căm ghét. Lần

này nhờ có Hàm Quang Quân, bằng không bây giờ chỉ có thể trông 'Phạm'
mà than thôi..."

Đi rồi đi, chợt có tiếng suối chảy róc rách truyền vào tai Ngụy Vô Tiện.

Khi tai không còn tiếng nói nữa, úc này Ngụy Vô Tiện mới phát giác,

hắn đi nhầm đường xuống núi, rẽ vào một con đường khác.

Hắn dắt lừa, đi tới cạnh con suối. Trăng treo ngọn cây, bên khe suối

không có cành lá che chắn, rải ánh trắng bạc khắp một vùng. Trong ảnh
ngược nơi suối nước, hắn nhìn thấy một khuôn mặt lờ mờ, biến ảo không
ngừng theo dòng nước. Tuy nhìn không rõ, nhưng có thể tưởng tượng ra,
đây là một gương mặt buồn cười biết bao.

Hắn vỗ mạnh một chưởng lên mặt nước, đánh tan khuôn mặt ấy.

Bóng người trong nước không phải là hắn.

Ngụy Vô Tiện nhấc bàn tay ướt sũng nước lên, từng chút từng chút một

xoá đi lớp phấn son không biết là đang cười nhạo ai.

Cũng đâu phải không cách nào chịu nổi. Dẫu sao lúc trước khi lựa chọn,

đã cực kỳ rõ ràng, con đường sau này sẽ đối mặt là gì. Chỉ nhớ trong những
thứ Vân Mộng Giang thị dạy cho hắn, có một câu gia huấn - "Minh tri bất
khả nhi vi chi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.