MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 820

Hắn vốn nổi hứng nghe cặp vợ chồng trẻ này rảnh rảnh rỗi rỗi tán gẫu

việc nhà, nhưng giữa lúc ấy đầu hắn bỗng như trở nên nặng quá nghìn cân,
chẳng ngẩng lên nổi, không tài nào nhìn thấy biểu cảm lúc này trên mặt
Lam Vong Cơ.

Sau đó đôi vợ chồng này nói những gì, một câu hắn cũng không nghe

thấy. Chẳng biết đã qua bao lâu, hắn mới sực tỉnh lắng tai nghe ngóng, đôi
vợ chồng nhà nông nọ vậy mà đã đánh thức con mình dậy, bê cơm với đồ
ăn tới bày trong sân bắt đầu dùng bữa tối rồi. Mà từ đầu tới cuối Lam Vong
Cơ vẫn không nhúc nhích, lại càng không nhắc nhở hắn. Ngụy Vô Tiện
nghĩ bụng: "Như vậy cũng tốt. Bọn họ ngồi ăn trong sân, giờ tự dưng chui
ra chẳng phải sẽ dọa chết bọn họ luôn sao? Hoặc không trốn ngay từ đầu,
giờ trốn sau đống cỏ khô nghe trộm hồi lâu mới đi ra, thấy thế nào cũng
đáng ngờ, cũng nguy hiểm cả."

Đúng vào lúc này, có tiếng rít gào hết sức kinh khủng vọng tới từ bên

ngoài nông trại.

Một nhà ba người trong sân vốn đang cười nói gắp rau ăn cơm, bị tiếng

rít bất thình lình này doạ sợ đến độ vứt cả bát, A Bảo òa khóc. Người chồng
trẻ nói: "Đừng sợ! Đừng sợ!"

Không chỉ có bọn họ sợ, đến cả Lam Vong Cơ lẫn Ngụy Vô Tiện cũng

hơi giật mình. Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng nhấc chân lên, định đứng dậy.
Ngụy Vô Tiện vốn cũng tưởng là yêu ma quỷ quái gì đó mò tới cửa, thứ ở
ngoài gào thét thêm hai tiếng, hắn thầm giật mình, lập tức đè Lam Vong Cơ
trở lại dùng khẩu hình nói: "Đừng nhúc nhích."

Hai mắt Lam Vong Cơ hơi trừng, nhưng nghe theo không động đậy.

Trong sân, người chồng trẻ kia nói: "Nàng bế A Bảo cẩn thận, ta ra ngoài
xem thử là thứ gì!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.