MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 867

Giang Yếm Ly chìa tay kéo đệ đệ ra khỏi hố, lấy khăn tay đắp lên cái

trán đang chảy máu không ngớt của hắn. Mặt mày Giang Trừng ủ rũ, tròng
mắt lén lút ngó ngó Ngụy Vô Tiện. Giang Yếm Ly nói: "Đệ có lời nào chưa
nói với A Anh phải không?"

Giang Trừng đè chiếc khăn tay trên trán, nhỏ giọng nói: "... Xin lỗi."

Giang Yếm Ly: "Chút nữa giúp A Anh cầm chiếu với chăn về, được

không?"

Giang Trừng khịt khịt mũi: "Đệ đem về rồi."

Chân hai người đều bị thương, đi lại không được, lúc này cách Liên Hoa

Ổ vẫn còn một quãng, Giang Yếm Ly đành phải cõng trên lưng một, trong
lòng ôm một, Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng đều ôm cổ nàng, nàng đi vài
bước đã mệt đến thở dốc: "Mấy đệ thế này bảo tỷ phải làm sao đây."

Cuối cùng, nàng vẫn cứ đi một bước dừng một bước vận hai tên đệ đệ

này trở về Liên Hoa Ổ, nhẹ giọng đánh thức y sư, sau khi ông băng bó trị
liệu cho Ngụy Vô Tiện với Giang Trừng xong thì luôn mồm nói cảm ơn.

Giang Trừng nhìn chân Ngụy Vô Tiện, mặt mày căng thẳng. Nếu như bị

môn sinh khác hoặc là tôi tớ biết, truyền tới tai Giang Phong Miên, Giang
Phong Miên mà biết hắn vứt chiếu của Ngụy Vô Tiện ra ngoài, ông sẽ càng
không thích hắn hơn nữa. Đây cũng là lý do tại sao ban nãy hắn chỉ đuổi
theo một mình, mà không dám nói cho người khác biết.

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho Giang thúc thúc

biết đâu. Này là do ta đêm hôm tự dưng muốn ra ngoài leo cây, nên mới bị
thương."

Nghe vậy, Giang Trừng thở phào nhẹ nhõm, thề thốt: "Ngươi cũng yên

tâm, sau này nhìn thấy chó, ta đều sẽ đuổi chúng nó đi giúp ngươi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.