MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 865

Mặc kệ nàng nói thế nào, Ngụy Vô Tiện vẫn cứ ôm cây không chịu

xuống, Giang Yếm Ly sợ hắn bị ngã, đặt đèn lồng dưới gốc cây, giang hai
tay đứng bên dưới đón đỡ, không dám rời khỏi, dùng dằng chừng một nén
nhang, cuối cùng tay Ngụy Vô Tiện cũng mỏi, buông thân cây, rớt xuống.

Giang Yếm Ly vội vàng sang đỡ, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn té cái bịch,

lăn mấy vòng, ôm chân kêu áu áu: "Chân đệ gãy rồi!"

Giang Yếm Ly dỗ dành: "Không bị cong, hẳn là chưa gãy đâu, chỉ có hơi

đau.... Tỷ cõng đệ về."

Nàng nhặt giày của Ngụy Vô Tiện dưới gốc cây lên, nói: "Sao giày lại

rơi xuống? Không vừa chân à?"

Ngụy Vô Tiện dằn nước mắt vì đau, vội nói: "Dạ không có, vừa chân

lắm."

Thật ra là không vừa chân, có hơi lớn chút. Nhưng mà đây là đôi giày

mới đầu tiên mà Giang Phong Miên mua cho hắn, Ngụy Vô Tiện rất ngại
làm phiền ông mua cho hắn đôi khác, nên không nói lớn.

Ăn nhờ ở đậu, sợ nhất chính là chuốc thêm phiền cho người ta.

Giang Yếm Ly đi giày vào giúp hắn, nắn nắn mũi giày, nói: "Lớn hơn

một chút nhỉ, quay về chỉnh lại cho đệ."

Ngụy Vô Tiện nghe xong, cứ cảm giác mình đã lại làm sai điều gì đó, có

hơi lo sợ bất an.

Giang Yếm Ly cõng hắn lên, vừa chậm rãi từng bước quay về, vừa nói:

"A Anh, dù ban nãy A Trừng có nói gì với đệ, đệ cũng đừng so đo với nó
nhé. Do nó thường hay chơi một mình trong nhà, mấy con chó kia là thứ nó
thích nhất, bị đưa đi mất nên giờ mới buồn lòng. Thật ra có thêm một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.