MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 864

chóng nhảy nhót lung tung, chẳng nhận ra đường với phòng, lại không dám
gõ cửa tuỳ tiện, rất sợ đánh thức ai đó. Nghĩ một hồi, bước tới một góc
hành lang gỗ không có gió, trải chiếu ra, nằm xuống ngay tại đó.

Nhưng mà càng nằm, cái câu "ta gọi một bầy chó tới cắn ngươi" của

Giang Trừng lại càng vang vọng, Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy sợ,
nằm trong chăn lăn qua lộn lại, nghe gió thổi cỏ lay gì đó đều cảm thấy như
có một bầy chó đang lặng lẽ xúm lại đây, ngọ ngoạy một lúc, cảm thấy
không ở chỗ này được, nhảy dựng lên cuốn chiếu với chăn thành một đống,
chạy ra khỏi Liên Hoa Ổ. Chạy trong gió đêm hồi lâu, trông thấy một thân
cây, không đắn đo gì đã leo lên, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy thân cây, cảm
thấy đã rất cao rồi, bấy giờ tâm hồn mới hơi bình tĩnh lại.

Chẳng biết đã ôm cây bao lâu, chợt nghe xa xa có tiếng người yếu ớt gọi

tên hắn.

Tiếng nói ấy ngày càng gần hơn, một thiếu nữ mang áo trắng xách theo

chiếc đèn lồng bước tới. Ngụy Vô Tiện nhận ra đây là tỷ tỷ của Giang
Trừng, im lặng không lên tiếng, hi vọng nàng đừng phát hiện ra mình. Ai
ngờ, Giang Yếm Ly nói: "Là A Anh hả? Đệ chạy lên trên đó làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện tiếp tục im lặng không lên tiếng. Giang Yếm Ly giơ đèn

lồng lên, ngẩng đầu nói: "Tỷ thấy đệ rồi. Giày của đệ ở dưới cây kìa."

Ngụy Vô Tiện liếc nhìn chân trái của mình, bấy giờ mới giật thót: "Giày

của mình!"

Giang Yếm Ly nói: "Xuống đây đi, tụi mình trở về."

Ngụy Vô Tiện: "Đệ... đệ không xuống đâu, có chó."

Giang Yếm Ly: "Đấy là A Trừng doạ đệ thôi, không có chó đâu. Đệ

không có chỗ ngồi, chốc nữa tay sẽ mỏi, sẽ rớt xuống đó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.