MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 937

Thế nhưng, trên thực tế, sau khi luyện thi thành công, tác dụng tối đa mà

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được là - từ nay mỗi lần vận hàng lên núi đều sẽ
có khuân vác nhẫn nhục chịu khó.

Nhưng, căn bản là chẳng ai tin vào điểm này, sau mấy lần nổi bật trong

săn đêm, vậy mà lại có không ít người thật sự mộ danh mà đến, hi vọng có
thể đầu nhập vào "lão tổ", trở thành đệ tử dưới cờ hắn.

Những người này có thiên phú không cao, hết hi vọng tu luyện đường

ngay, cũng có kẻ căn bản không tồi nhưng lại muốn tiến thêm một bước đột
phá, vốn là hoang sơn dã lĩnh vắng vẻ thưa thớt, cuối cùng tự dưng đông
như hàng chợ. Hung thi tuần tra dưới chân núi do Ngụy Vô Tiện bố trí đều
không chủ động công kích, nhiều lắm là hất bay người ra ngoài rồi nhe răng
gầm gừ, không ai bị thương, nên người vây dưới Loạn Táng Cương lại
ngày càng nhiều hơn. Có một lần, Ngụy Vô Tiện trông xa xa thấy một lá cờ
"Vô Thượng Tà Tôn Di Lăng lão tổ" thật lớn, lập tức phun rượu trái cây ra
đầy đất, thật sự chịu hết xiết, đi xuống núi, không chút khách khí thu hết
cống phẩm "hiếu kính lão nhân gia hắn", từ đó đổi sang con đường khác để
lên xuống ra vào núi.

Ngày hôm đó, hắn đang mang theo khuân vác vào trong thành ở Di Lăng

mua đồ, bỗng dưng, nơi đầu hẻm phía trước thoáng hiện một bóng hình
quen thuộc.

Ngụy Vô Tiện tập trung nhìn, bình tĩnh theo đuôi. Ôn Ninh không nói lời

nào, yên lặng đi sau.

Đi theo bóng dáng kia, hai người lẻn vào một cái sân nho nhỏ. Vừa vào,

cửa sân lập tức đóng lại. Một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Ra ngoài."

Giang Trừng đứng phía sau bọn họ. Cửa là do hắn đóng, còn câu là nói

với Ôn Ninh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.