MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 973

Người nọ bị hắn giẫm gãy sống mũi, máu mũi tuôn trào, kêu thảm không

thôi. Mấy tên tu sĩ trên tường thành trông xuống, muốn giúp nhưng lại
không dám tiến lên, cách xa xa mà réo: "Ngụy... Ngụy Anh! Nếu ngươi có
bản lĩnh thật, tại sao không đi tìm những đại gia chủ của những gia tộc kia
ở đại hội Thệ sư? Chạy đến đây ức hiếp đám tu sĩ cấp thấp không có lực
đánh trả bọn ta, thì được coi là bản lĩnh gì?"

Ngụy Vô Tiện lại huýt một tiếng sáo ngắn, tên tu sĩ kêu réo nọ chợt thấy

có một cánh tay kéo lấy hắn thật mạnh, ngã từ trên tường thành xuống
dưới, té gãy hai chân, bắt đầu dài hơi rú thảm.

Ngụy Vô Tiện mặt không đổi sắc nói trong tiếng kêu gào: "Tu sĩ cấp

thấp? Bởi vì là tu sĩ cấp thấp, ta nhất định phải tha thứ cho các ngươi hay
sao? Nếu có gan nói, thì phải có gan gánh hậu quả. Nếu đã biết mình tầm
thường, ti tiện như con sâu cái kiến, sao không biết quản cái miệng mình
cho tốt!"

Cả đám mặt mày xám xịt, câm như hến. Hồi lâu sau, Ngụy Vô Tiện

không còn nghe thấy một câu lảm nhảm nào nữa, mới hài lòng nói: "Đúng
rồi, là vậy đấy. Ta có bản lĩnh hay không, các ngươi cũng xứng bình luận?"

Dứt lời lại một cước, giẫm rụng nửa bên răng mọc đều tăm tắp của kẻ

kia!

Máu tươi đầy đất, không ai không run rẩy biến sắc, kẻ nọ đã sớm đau

đến hôn mê bất tỉnh. Ngụy Vô Tiện cúi đầu chà chà máu trên giày lên mặt
đất, chà ra mấy dấu chân đẫm máu, suy nghĩ một hồi rồi nhàn nhạt nói: "Có
điều, trong mấy thứ tạp nham các ngươi nói lại có một chuyện đúng. Lãng
phí thời gian với loại người các ngươi, chẳng có nghĩa lý gì cả. Bảo ta đi
tìm mấy nhà lớn kia ư? Được, ta đây đi ngay, tới chỗ bọn chúng tính toán
rạch ròi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.