MA ĐẠO TỔ SƯ - Trang 998

Không ai ngờ tới, kết quả sẽ là như vậy. Rõ ràng bọn họ tới đây để vây

quét Di Lăng lão tổ, bây giờ trái lại - hệt như bị vây quét, còn phải trốn vào
chủ điện của Di Lăng lão tổ mới có thể kéo dài hơi tàn thêm một khắc nữa
chứ.

Lam Khải Nhân tu bổ trận pháp trên mặt đất xong, đứng trước đoàn

người, chặn đường đi của hai người họ, ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ còn thiếu
giang hai tay ra ngăn họ lại thôi, rặt một vẻ Ngụy Vô Tiện mà dám phá hoại
trận pháp ông sẽ lập tức liều cái mạng già đồng quy vu tận với hắn.

Lam Vong Cơ: "... Thúc phụ."

Nỗi thất vọng trong lòng Lam Khải Nhân qua đi, chốc lát sau, ông vẫn

không muốn nhìn đứa môn sinh đắc ý mà mình dạy từ nhỏ tới lớn này nữa,
chỉ nhìn Ngụy Vô Tiện, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc thì ngươi muốn thế nào."

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bậc thềm, đáp: "Không thế nào hết. Nếu đã

vào rồi, không bằng tán gẫu chút ..."

Dưới tình hình thế này, giọng điệu hắn nghe vẫn nhẹ nhõm đến chút

nghiêm túc cũng không có, Lam Vong Cơ lắc đầu. Nhưng cũng ngồi xuống
cùng hắn, đặt ngang đàn cổ lên đùi, bắt đầu chậm rãi tấu đàn.

Thấy Lam Vong Cơ gảy đàn trợ lực cho trận pháp lui ma, Lam Khải

Nhân cảm thấy hơi an ủi, thầm nghĩ: "Thằng bé Vong Cơ này, vẫn có chừng
mực, hầy..."

Lúc này ông mới liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, thấy dưới tình hình này

mà y vẫn như cũ - ung dung không vội, phong độ dáng vẻ không hạ xuống
chút nào, áo trắng không nhiễm một hạt bụi, dây đeo trán cũng buộc đến
chỉnh tề ngăn nắp, không dằn được thói quen mà âm thầm tán thưởng tự
hào một phen. Ấy thế mà, ông lại trông thấy Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh
Lam Vong Cơ, một thân áo đen vô cùng chói mắt, cứ cảm thấy hắn mà ngồi
gần thêm chút nữa, sẽ nhuộm bẩn tà áo trắng của Lam Vong Cơ mất, cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.