“Cơn sóng đã hất thuyền trưởng đập đầu vào bánh lái. Không
ai có thể khiến ông ấy tỉnh lại.”
“Còn thuyền phó?”
“Không tìm thấy. Có lẽ ông ấy cũng bị văng xuống biển rồi.”
“Cũng ư?”
“Ba người khác cũng vậy”, Taishi giải thích. “Một người rơi xuống
ngay trước mắt tôi.”
“Chúa ơi”, Warren thốt lên khi anh khóa thắt lưng lại, đang
hướng thẳng về phía cửa.
Amy bất ngờ chặn đứng anh lại, giọng dữ dội. “Anh sẽ không ra
ngoài đó đâu, Warren.”
Dĩ nhiên là anh sẽ ra. Cả hai người đều biết anh không còn lựa
chọn nào khác. Nhưng tâm trí cô vẫn chưa quen với việc chấp nhận
điều đó ngay bây giờ. Và nỗi sợ hãi cô dành cho anh thay cho chính
bản thân mình lúc này trở nên rõ ràng và rối tinh hết cả lên. Chưa
bao giờ đặt mình vào vị trí của gia đình anh mỗi khi anh phải đối
mặt với tình thế nguy hiểm, nên Warren chưa từng lo lắng. Nhưng
thực thế, anh không tài nào nhớ nổi lần cuối cùng mà một người
nào đó lo cho anh là lúc nào - ngoại trừ Amy, khi hai người họ phải
đương đầu với những tên cướp. Điều này thật lạ lẫm mặc dù không
hề khiến anh khó chịu khi anh chẳng còn thời gian để xem xét lại
nó nữa.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao của cô trong đôi bàn
tay mình rồi nói giọng bình tĩnh nhất có thể, “Anh đã trải qua
chuyện này rất nhiều lần, Amy. Chắc chắn là anh có thể làm