MA SÓI - Trang 157

Nhưng trên khuôn mặt đó luôn ẩn hiện một thoáng mỉa mai, hoặc đơn

giản chỉ là vẻ khoan khoái, một nét đùa cợt hay một sự khôn ngoan hơn
người, kiểu của một người tự nói chuyện với chính mình và tự nhủ: "Hãy
đợi đấy, còn một câu chuyện thú vị hơn nhiều”. Camille hình dung rằng
những ảnh hưởng lẫn lộn của cuốn từ điển với những câu chuyện về châu
Phi có thể đã mang lại cho Soliman nụ cười bí ẩn của kẻ có hiểu biết, nó mơ
hồ chiếu sáng khuôn mặt cậu, vẽ lên đó những sắc điện đối nghịch, khi thì
ngoan ngoãn, khoan dung, khi thì ngờ vực, độc đoán. Cô tự hỏi nụ cười của
cậu sẽ như thế nào sau một thời gian chuyên cần nghiên cứu cuốn Danh
mục các Dụng cụ Nghề nghiệp, có thể nó sẽ không phải là điều gì đáng ao
ước lắm.

Camille tự mang túi lên xe, sắp xếp những thứ có trong đó vào cái ngăn

kéo ra kéo vào được dưới giường - giường bên trong cùng, phía tay trái,
như Buteil đã nói rồi đóng cửa sau xe lại, trèo lên ghế dành cho lái xe, bên
cạnh hai người đàn ông đã yên vị, Soliman ngồi giữa, ông lão chăn cừu
ngồi bên cửa kính.

— Nên để cây gậy xuống sàn thì hơn, cô vừa nghiêng về phía ông Canh

Đêm vừa khuyên. Nếu phanh đột ngột nó có thể làm gẫy cằm ông đó.

Ông Canh Đêm do dự, suy nghĩ, sau đó để cây gậy xuống chân.

— Còn dây đai an toàn, Camille dịu giọng nói thêm, thâm tâm tự hỏi

không biết ông Canh Đêm đã bao giờ leo lên một cái xe ô tô chưa. Phải cột
nó vào. Trong trường hợp phanh gấp.

— Nó sẽ làm tôi vướng víu, ông Canh Đêm nói. Tôi không thích bị vướng

víu.

— Luật là vậy, Camille nói. Bắt buộc đấy.

— Không, Soliman nói, bọn tôi cóc quan tâm đến luật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.