MA SÓI - Trang 156

— Ông già chưng diện vì em, anh nói. Áo sơ mi không một vết nhơ bỏ

vào trong cái quần bẩn như hủi của ông ta.

— Ông ta không bẩn như hủi, Camille nói.

— Chỉ còn mỗi việc cầu trời sao cho ông ta không mang con chó theo. Cái

con chó đấy hẳn phải hôi lắm.

— Có thể.

— God. Em chắc rằng em muốn đi chứ?

Camille nhìn hai người đàn ông đang đợi cô bên bậc lên xe, lo lắng, căng

thẳng. Buteil kết thúc việc sắp đặt của anh ta, treo một cái xe đạp máy lên
sườn trái xe, một cái xe đạp lên sườn phải.

— Chắc chắn, cô nói.

Cô ôm hôn Lawrence, anh ôm siết cô thật lâu rồi ra hiệu cho cô đi. Từ

chiếc cam nhông, cô nhìn anh đi về phía mô tô rồi nổ máy và khuất xa dần
trên đường.

— Giờ thì sao? cô hỏi hai người đàn ông.

— Bám đít hắn, ông Canh Đêm nói, cằm vênh lên, cứng nhắc, ánh mắt

kiêu hãnh.

— Về phía nào? Đêm thứ Hai anh ta ở phía La Castille. Anh ta có gần bốn

mươi tám tiếng đồng hồ trước ta.

— Khởi hành thôi, Soliman nói. Trên đường đi tôi sẽ giải thích cho chị.

Soliman là một chàng trai nhẹ nhàng, khuôn mặt nhìn nghiêng gọn gàng,

lịch sự, luôn có vẻ hướng về bầu trời, lưng ong, chân tay dài, bàn tay nhẹ
nhàng. Khuôn mặt cậu nhẵn nhụi, gần như trẻ con, gần như trong suốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.