MA SÓI - Trang 165

— Không, cậu nói. Massart không tìm cách làm lại cuộc đời như những

kẻ chạy trốn khác. Massart đã tự tách ra khỏi cuộc sống. Hắn tự tách ra khỏi
ban ngày và đi vào bóng đêm. Đối với cảnh sát, đối với dân làng Saint-
Victor, đối với tất cả mọi người, hắn đã chết, đối với cả chính hắn nữa. Hắn
không muốn một cuộc sống khác, hắn muốn một trạng thái khác.

— Cậu biết nhiều chuyện đấy chứ, Camille nói.

— Hắn còn muốn một bộ da mới nữa, Soliman thêm vào.

— Với lông bên trong, ông Canh Đêm nói.

— Chính thế, Soliman nói. Giờ người đàn ông đã chết, con sói được thỏa

sức giết chóc. Tôi không nghĩ hắn sẽ kiếm một công việc tốt ở Manchester.

— Vậy tại sao lại đi qua biển Manche? Tại sao lại lập nên một hành trình

nếu không muốn đi đâu cả?

Soliman gục đầu vào bàn tay, suy nghĩ, một mắt nhìn bản đồ.

— Đó là đường bỏ chạy. Hắn phải đi, hắn không thể ở mãi một chỗ. Hắn

sẽ đi sang Anh, có thể hắn tìm sự trợ giúp bên đó. Nhưng rồi sang đến đó,
hắn cũng sẽ tiếp tục đi, vòng quanh trái đất. Chị có biết thế nào là một con
ma sói không?

— Lawrence nói rằng tôi không hiểu biết gì nhiều về chuyên này.

— Đó là một con sói lang thang. Massart sẽ không trốn trong một cái

hang, hắn sẽ di chuyển không ngừng, nay đây mai đó. Hắn hiểu rõ những
con đường mòn như trên đầu nanh vuốt của hắn. Hắn biết phải trốn ở đâu.

— Nhưng Massart không phải là một con ma sói, Camille nói.

Có một quãng lặng ngắn trong cabin xe. Camille cảm thấy ông Canh Đêm

cố nén để không trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.