MA SÓI - Trang 187

Vào lúc một giờ rưỡi, Camille đỗ xe thùng trước lối vào Plaisse, một xóm

nhỏ gần các bãi chăn thả của Đầu Kỵ Sĩ, bên lề huyện lộ số 900. Xóm
Plaisse có một nhà thờ nhỏ mái lợp tôn, một quán cà phê và chừng hai chục
ngôi nhà xiêu vẹo làm bằng đá, ván gỗ và đắp vá bằng gạch xỉ. Quán cà phê
sống sót nhờ vào tiền quyên góp của dân làng, dân làng sống sót nhờ vào sự
hiện diện mang sức cuốn hút như nam châm của quán cà phê. Camille hy
vọng một chiếc xe dừng lại bên đường vào ban đêm sẽ có nhiều khả năng
gây sự chú ý.

Ông Canh Đêm đẩy cánh cửa quán cà phê, vẻ mặt lạnh tanh. Kể từ khi họ

đi qua đỉnh Bonnette thì ông đã qua giới hạn lãnh địa của mình và sự cởi
mở không còn là điều hiển nhiên nữa. Ông định trước là, trước mọi trường
hợp tiếp xúc có thể xảy ra, ông sẽ giữ thái độ thản nhiên, xa lạ và nghi ngờ.
Ông gật đầu chào ông chủ quán và đưa mắt đảo qua sáu, bảy người đàn ông
đang ngồi ăn trưa. Ông dừng mắt lại phía góc tiệm, nơi có một người đàn
ông mái tóc trắng như tóc ông, đầu đội mũ lưỡi trai, tay ôm một cốc rượu
vang.

— Ra xe kiếm rượu đi, ông Canh Đêm nói với Sol kèm một cái gật đầu ra

hiệu. Tôi biết ông ta. Đó là Michelet, người chăn cừu trại Seignol, ông ta
hay chăn thả cừu ở Đầu Kỵ Sĩ.

Ông Canh Đêm trịnh trọng nhắc mũ ra rồi nắm lấy tay Camille - lần đầu

tiên ông nắm tay Camille và, với vẻ hơi điệu bộ thái quá, tiến lại bàn ông
lão chăn cừu.

— Một người chăn cừu có một con cừu bị cứa cổ, ông nói với Camille mà

vẫn không thả tay cô ra, không còn là người đó nữa. Anh ta sẽ không bao
giờ là chính mình nữa. Anh ta thay đổi, và không ai có thể làm gì được. Sự
việc đó khiến bên trong anh ta trở nên xấu xa.

Ông Canh Đêm đến ngồi vào bàn ông lão chăn cừu cao gầy, chìa tay ra

cho ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.