MA SÓI - Trang 189

Michelet nhìn theo Soliman với ánh mắt không đồng tình. Ông là một

trong những người vẫn không tiêu hóa nổi việc một người da đen trà trộn
vào vùng Provence và đàn cừu. Nếu đó là thế hệ kế tiếp thì sẽ hay ho lắm.
Nhưng ông cũng đủ hiểu biết để ngậm miệng trước mặt ông Canh Đêm, bởi
vì trong vòng năm mươi dặm trong vùng, ai cũng biết rằng kẻ nào chỉ trích
Soliman sẽ nếm mùi lưỡi dao của ông Canh Đêm.

Ông Canh Đêm dừng việc rót rượu vòng vòng rồi đặt chai rượu xuống

bàn, cái chai thẳng hệt như ông.

— Ông có nhìn thấy gì không? ông hỏi.

— Sáng nay thôi. Khi lên bãi chăn thả, tôi thấy chúng nằm trên mặt đất.

Con vật khốn kiếp đó thậm chí còn không ăn thịt chúng. Nó chỉ cứa cổ
chúng, vậy thôi.

— Như thể đểmua vui cho nó. Con vật đó ác độc lắm, ông Canh Đêm ạ,

thật là ác độc.

— Tôi biết, ông Canh Đêm nói, nó đã giết Suzanne. Chính là nó phải

không? Ông thề chứ?

— Tôi thề trên đầu tôi đây. Vết thương to cỡ cánh tay tôi, ông chăn cừu

vừa nói vừa kéo tay áo lên.

— Hôm qua ông rời bãi chăn vào lúc mấy giờ?

— Mười giờ.

— Ông có gặp ai trong làng không? Có thấy cái ô tô nào không?

— Ý ông là của người lạ hả? - Không thấy gì cả, ông Canh Đêm ạ.

— Trên đường đi cũng không có gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.