— Mẹ kiếp, ông Canh Đêm này. Cô ấy không phải của tôi. Không ai là
của ai cả.
— Đừng có mưu mô với chính tâm hồn mình. Tại sao anh để cô ấy cho
những kẻ khác?
— Hãy hỏi tại sao gió không ở lại trên cây ấy.
— Ai là gió? Anh? Hay là cô ấy?
Adamsberg mỉm cười.
— Chúng tôi thay phiên nhau.
— Điều đó cũng không tồi, chàng trai của ta.
— Nhưng gió bỏ đi, Adamsberg nói.
— Và gió lại quay về, ông Canh Đêm đáp lời.
— Chính vậy, vấn đề là ở đó. Gió luôn quay về.
— Cốc cuối cùng đó, ông Canh Đêm xem xét cái chai trong bóng đêm rồi
thông báo. Phải chia phần ra thôi.
— Thế còn ông, ông Canh Đêm? Ông có yêu ai không?
Ông Canh Đêm im lặng.
— Tôi cóc quan tâm, Adamsberg nói. Tôi không buồn ngủ.
— Anh không có câu trả lời ư?
— Suzanne, suốt cả cuộc đời. Chính vì thế mà tôi tháo hết đạn trong bao
của ông ra.