MA SÓI - Trang 284

— Anh yêu cô ấy chứ? ông hỏi với giọng trầm trầm, sau nhiều phút im

lặng.

Adamsberg lại nhún vai, không trả lời.

— Tôi cóc quan tâm đến việc anh im lặng, ông Canh Đêm nói, tôi không

buồn ngủ. Tôi có cả đêm để hỏi anh câu đó. Khi mặt trời lên, anh sẽ thấy tôi
ở đây, và tôi sẽ lại hỏi anh câu đó, cho đến khi nào anh trả lời tôi thì thôi.
Và nếu, trong sáu năm nữa, chúng ta vẫn ở đây, cả hai chúng ta, chờ đợi
Massart dưới cây mận này, tôi cũng vẫn sẽ hỏi anh. Tôi cóc quan tâm. Tôi
không buồn ngủ.

Adamsberg mỉm cười, uống một ngụm rượu vang.

— Anh yêu cô ấy chứ? ông Canh Đêm hỏi.

— Ông làm tôi bực mình với câu hỏi của ông.

— Điều đó chứng tỏ đó là một câu hỏi hay.

— Tôi không nói là nó không hay.

— Tôi cóc quan tâm, tôi có cả đêm. Tôi không buồn ngủ.

— Khi đặt một câu hỏi, Adamsberg nói, có nghĩa là ta đã có câu trả lời.

Nếu không, ta im lặng.

— Đúng vậy, ông Canh Đêm nói. Tôi đã có câu trả lời rồi.

— Ông thấy chưa.

— Tại sao anh lại để cô ấy cho những người khác? Adamsberg vẫn im

lặng.

— Tôi cóc quan tâm, ông Canh Đêm nói. Tôi không buồn ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.