MA SÓI - Trang 288

Adamsberg, ý nghĩ không hẳn đã kéo theo hành động. Giữa điều này và
điều kia, không gian của giấc mơ hấp thụ rất nhiều xung năng.

Rồi còn có cơn gió khủng khiếp luôn không ngừng đẩy anh xa hơn về phía

trước, đôi khi làm bật cả rễ cây của chính anh. Tối nay, tuy vậy, anh là cây.
Anh những muốn giữ Camille lại trong tán lá của mình. Nhưng đúng như ta
nói, tối nay, Camille là gió. Cô luồn thổi rất nhanh, đến tận vùng tuyết trên
cao. Cùng với tên Canada bỏ đi kia.

Ẩm ướt và rã rời, Adamsberg chuyển lên ghế trên và ngồi vào bảy giờ

sáng rồi bật công tắc, đi thẳng đến Belcourt mà không đợi những người kia
dậy. Anh dừng lại ở phòng tắm công cộng của thành phố, đứng hai mươi
phút dưới vòi hoa sen, đầu ngửa lên đón dòng nước ấm nóng, hai tay buông
thõng dọc thân mình.

Được tẩy rửa sạch sẽ, mơ mơ màng màng, anh ngồi nửa tiếng đồng hồ

trong quán cà phê rồi tìm một góc hẻo lánh trong thị trấn để gọi cho
Danglard. Lần này, cuộc tìm kiếm lâu dài của ông về Sabrina Monge cuối
cùng cũng dẫn đến một hướng cụ thể, liên quan tới một ngôi làng ở phía
Tây Gdansk.

— Gulvain có rảnh không? anh hỏi. Bảo cậu ấy lên đường ngay đồng thời

anh hãy thông báo cho Cảnh sát Quốc tế. Khi nào cậu ấy có ảnh thì gửi
nhanh từ Gdansk cho tôi ở Belcourt, Haute-Mame. Danglard, anh hãy gửi
cho tôi cả hồ sơ bằng tiếng Ba Lan, giấy tờ tùy thân, các địa chỉ. Không,
anh bạn ạ, chúng tôi vẫn đợi thôi. Tôi nghĩ rằng hắn sẽ tấn công ở đây, tại
Belcourt, hoặc đâu đó không xa. Không, anh bạn ạ, tôi không biết. Báo cho
tôi biết nếu cô ta biến mất nhé.

Adamsberg đi đến đồn cảnh sát. Thượng úy Hugues Aimont trực ban ngày

và Adamsberg tự giới thiệu.

— Anh đấy ư, Aimont nói, chính anh là người khiến đội trực đêm mệt lử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.