MA SÓI - Trang 289

— Tôi cứ nghĩ là đã làm đúng.

— Xin cảm ơn anh, Aimont nói.

Viên thượng úy là một người cao lớn, mảnh khảnh, tóc vàng, hơi nhợt

nhạt một chút. Một điều không hay gặp trong lực lượng cảnh sát nữa là, anh
ta là một người nhút nhát, gần như lúng túng, đôi khi có vẻ cung kính. Anh
ta diễn đạt một cách chỉnh chu, rất giữ ý, né tránh những từ nói tắt, rủa xả,
cảm thán. Ngay lập tức anh ta điều động một nửa phòng làm việc của anh ta
cho Adamsberg.

— Aimont, Adamsberg nói, các đồng nghiệp tại Villard và Bourg sẽ gửi

cho chúng ta hồ sơ về Semot và Deguy. Thượng sĩ nhất ở Puygiron sẽ gửi
cho chúng ta những gì ông ta có về Auguste Massart, nhưng có thể ông ta
sẽ làm thay đổi một số thứ. Nếu anh gọi cho ông ta thì sẽ tốt hơn đấy. Cái
ông thượng sĩ nhất đó không thích đám dân sự.

— Không phải là còn có một nạn nhân thứ ba nữa sao? Một phụ nữ thì

phải?

— Tôi không quên bà ta đâu. Nhưng bà ta bị giết vì biết một số điều về

Massart, ít ra thì tôi tin là vậy. Hai người kia bị cứa cổ vì một lý do khác.
Mà chính cái lý do đó là điều tôi đang tìm.

— Anh chắc chắn là, Aimont hỏi với giọng lí nhí, lần tấn công thứ ba sẽ ở

Belcourt ư?

— Lộ trình của hắn có một đoạn quành để đi qua đây. Nhưng hắn cũng có

thể ở cách đây hai trăm kilômét.

— Tôi thấy thật không thận trọng khi loại bỏ sự may rủi đi, Aimont nhấn

mạnh, bối rối. Hai người đàn ông đó có thói quen ra ngoài vào ban đêm.
Không có gì ngăn cản họ tình cờ gặp Massart.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.