MA SÓI - Trang 342

Chương 25

A

damsberg ngồi bên đầu giường đợi Camille thức dậy. Ngay sau khi cô

mặc quần áo xong, anh dẫn cô đi dạo trên cánh đồng rồi nhẹ nhàng báo tin
cho cô, hết sức nhẹ nhàng. Camille ngồi xếp bằng trên cỏ, gần như lả đi một
lúc lâu, tay bám vào ủng, mắt nhìn xuống đất. Adamsberg giữ vai cô, đợi
cho cơn sốc qua đi. Anh trầm giọng nói, và nói liên tục, cốt không bỏ mặc
Camille một mình trong sự im lặng của việc khám phá tin dữ đó.

— Em không hiểu, Camille thì thầm nói. Em không nhìn thấy, không cảm

thấy gì. Anh ta không có biểu hiện gì đáng lo ngại cả.

— Không, Adamsberg nói. Anh ta chia làm hai phần, người đàn ông trầm

lặng và đứa trẻ bị giằng xé. Lawrence, và Stuart. Em chỉ có một phần thôi.
Em không phải hối tiếc vì đã yêu anh ta đâu.

— Đó là một kẻ giết người.

— Đó là một đứa trẻ. Họ đã tàn phá anh ta.

— Anh ta đã giết hại Suzanne.

— Đó là một đứa trẻ, Adamsberg quả quyết nhắc lại.

— Họ đã không để cho anh ta bất kỳ cơ hội sống nào. Sự thật là vậy. Hãy

nghĩ như vậy đi.

Ông Canh Đêm sững sờ nhận tin từ miệng Soliman rằng không còn bất cứ

hy vọng gì về việc kẻ giết người là một con ma sói nữa. Rằng việc mổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.