MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1072

Thoáng nhìn không gian xung quanh đang dao động biến đổi, Hoàng

Thiên Hùng có chút thở dài tiếc nuối và không cam lòng.

Ngay khi mà hắn vừa nói xong, thì không gian nơi đây liền lập tức

biến đổi. Hư không hỗn loạn ầm ầm, hỗn độn bản nguyên không ngừng
biến hóa. Thân ảnh của hắn có chút vặn vẹo trở nên mơ hồ hư huyễn, mờ
nhạt dần theo thời gian.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoàng Thiên sợ hãi đến toàn thân run rẩy,

vội vàng kêu lớn:

- Cha…

Dường như đã sớm đoán trước được chuyện này xảy ra, Hoàng Thiên

Hùng lại thản nhiên đến lạ thường, không có làm ra bất cứ hành động nào,
chỉ mỉm cười nhìn Hoàng Thiên mà nói:

- Thiên nhi! Hãy sống thật tốt, đừng bao giờ để bản thân mình phải cô

độc. Cha mẹ mặc dù đã không còn, nhưng con còn có đệ đệ, có bạn bè của
mình. Có những người bên cạnh như thế chính là may mắn của con, phải
biết trân trọng nó, đừng bao giờ phụ lòng của bọn họ, nghe chưa?

Từng câu nói nhẹ nhàng như thế, lại như sắc bén đến vô cùng, đâm

vào lòng Hoàng Thiên đau nhói. Hắn cố cắn chặt môi của mình đến rớm
máu, để không bật ra tiếng khóc. Nhưng mà nước mắt lại chẳng thể nào
kìm được mà rơi xuống.

Cha mẹ đã chết thật sao?

Quỳ phục xuống trước mặt thân ảnh của cha mình, đầu óc hắn ông ông

trống rỗng chẳng còn suy nghĩ gì được nữa. Thế giới trước mắt hắn như ầm
ầm sụp đổ, tất cả mọi thứ lúc này trong mắt hắn đều trở nên nhạt nhòa và
vô nghĩa. Rốt cục điều gì đến cũng phải đến mà, cái hi vọng mong manh
cuối cùng của hắn đã bị đạp nát rồi, không còn nữa rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.