MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1092

- Không cần! Ta bảo nàng đi đi! Nàng không nghe thấy sao?

Thiên Phương có chút sững người, không nghĩ hắn lại tỏ thái độ như

thế, đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với nàng, hắn muốn nàng rời đi như
vậy sao?

Đưa bàn tay lên kéo mặt hắn quay lại, nàng có chút nghẹn ngào hỏi:

- Ngươi bị làm sao vậy! Đừng như vậy nữa có được không?

Hoàng Thiên nắm tay càng thêm siết chặt, nhắm nghiền mắt một hồi

rồi mở ra. Khuôn mặt cố lộ ra vẻ lãnh khốc vô tình, hắn hất tung cánh tay
của nàng ra ngoài rồi bật cười ha hả, gầm lên như một con thú điên:

- Ha Ha! Ta làm sao? Ta giết người phải không, ta độc ác phải không?

Ta khiến nàng sợ, nàng ghê tởm phải không!

Thiên Phương thẫn thờ nhìn hắn, trong lòng tràn ngập bi thương và ấm

ức. Tại sao hắn lại nói như thế, hắn nghĩ nàng là người như vậy sao? Không
biết phải trả lời hắn như thế nào, nàng đứng ngây ra đó, chỉ biết nhìn hắn.

Việc này lọt vào mắt Hoàng Thiên, lại giống như nàng mặc nhiên thừa

nhận điều đó. Trong lòng hắn chợt xuất hiện một cơn giận dữ khó hiểu.

- Hóa ra nàng cũng giống cô ta mà thôi, các người đều giống nhau cả

thôi. Các người, rồi cũng sẽ bỏ rơi ta, vì ta là một tên ác ma mà… ha ha!

Hoàng Thiên giận quá hóa cười, không hiểu sao lúc này trong đầu của

hắn lại xuất hiện hình ảnh của Lan Nhi, khiến tâm tình vừa mới ổn định lại
lâm vào tình trạng mất kiểm soát.

Hắn hận, hắn căm hận tất cả, cái gì người thân, cái gì huynh đệ, cái gì

tri kỷ hồng nhan, đều là giả tạo dối trá. Cuối cùng đều bỏ hắn mà đi, không
phải sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.