Có những ngày trời mưa lạnh cóng, nó ướt sũng run lên cầm cập, hai
thiếu nên thay phiên nhau ôm nó vào lòng, tự hỏi hơi ấm từ cơ thể hay hơi
ấm từ tình người, nó chìm vào giấc ngủ.
Có những ngày đồ ăn khan hiếm, nhưng hai người vẫn sẵn sàng chia
cho nó một phần.
Nó nhớ những khi được Hoàng Thiên xoa đầu.
Nó nhớ những khi nghịch ngợm bị Trác Mộc gõ trán.
Nó nhớ những ngày được cùng hai người săn thú.
Bây giờ có lẽ không được nữa rồi.
Tiểu Hắc vẫn được Trác Mộc ôm vào lòng, máu vẫn chảy, tiếng rên ư
ử nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm. Mắt nó vẫn mở, vẫn là ánh mắt quen thuộc
nhưng vô hồn và lạnh ngắt, nó chết.