MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1537

Ôm lấy cánh tay phải đã vỡ nát, hắn ánh mắt nhìn về phía Lang Liêu

Thiên Vương càng thêm cảm kích. Hắn tự nhiên có thể cảm nhận được đối
phương nương tay, nếu một đạo công kích vừa nãy không phải là cánh tay
mà là vùng đầu não, thì hắn ngã xuống là điều chắc chắn.

Không tiến vào được trạng thái chiến đấu mạnh nhất, không còn nắm

được trong tay binh khí mạnh nhất. Hắn lúc này đây không còn thứ gì đối
chiến ngoài một cái thân thể tàn phá. Nhưng hắn sẽ dừng lại sao? Không
bao giờ, hắn vẫn sẽ kiên định bước tới, hắn phải chiến đấu đến hơi thở cuối
cùng.

Hắn phải chiến.

Lang Liêu Thiên Vương cười cười, vươn tay đánh hắn ngược trở về,

lại nói:

- Kiếm… không nhất định phải nắm bằng tay. Đạo… Không nhất định

phải dụng tâm để ngộ.

Một lời như sóng lớn cuồn cuộn bành trướng, nội tâm Hoàng Thiên

lúc này như có ngũ lôi oanh đỉnh, rung động không thể nào mà tưởng tượng
nổi.

Kiếm không nhất định phải nắm bằng tay. Nhất niệm xử kiếm, nhất

tâm ngộ kiếm. Kiếm là tâm, tâm là kiếm, tâm kiếm hợp nhất.

Đạo không nhất định phải dụng tâm để ngộ. Đạo là đường, dùng chí

để bước. Đường khác đạo không cùng, càng không có áp chế.

Tâm của ta còn thì kiếm còn, chí của ta vững thì đạo thông, trên trời

dưới đất mình ta duy ngã độc tôn.

Hoá ra là vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.