MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 162

- Ta thực sự rất…

- Ta đã nói là không rảnh, ngươi điếc sao?

Tên thiếu niên khi nãy thấy Hoàng Thiên còn lải nhải thì phát cáu, ánh

mắt càng khinh thường.

Loại người như Hoàng Thiên mấy hôm nay hắn gặp rất nhiều, tìm đến

đây nói là đồng hương gì đó thực chất chỉ là xin xỏ chút tiền bạc hay dựa
hơi người ta, kiểu như thấy người sang thì bắt quàng làm họ, hắn cũng nghĩ
Hoàng Thiên là một kẻ như thế.

Hoàng Thiên thấy tên thiếu niên nổi giận thì sắc mặt hơi đổi, không

hiểu tại sao đối phương lại tỏ thái độ với hắn. Thầm nghĩ hôm nay chắc
không thể gặp được Tuấn Kiệt, nên không nói nữa, xoay người định ra về
thì một thanh âm từ xa vang lên:

- Xú tiểu tử đứng lại đó cho ta!

Âm thanh có chút quen thuộc, Hoàng Thiên chợt cười khổ, không

thèm để ý mà vẫn cứ bước đi. Nhưng rất nhanh có một thân ảnh vọt ra đằng
trước chặn hắn lại, là tên thiếu niên ban nãy:

- Ngươi không nghe thấy Thục Nhã sư tỷ gọi ngươi đứng lại sao?

Hoàng Thiên bị chặn bắt đầu có chút tức giận, nhạt giọng nói:

- Nàng là gì mà ta phải nghe theo?

Tên thiếu niên bị hỏi vậy thì nhất thời cứng họng, không nói được gì,

bèn quay qua hỏi Thục Nhã:

- Thục Nhã sư tỷ có quen hắn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.