MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 165

lời:

- Tuấn Kiệt, đã lâu không gặp?

Tuấn Kiệt vốn không chú ý lắm tới Hoàng Thiên, nhưng khi đối

phương nói ra câu nói trên khiến hắn nhíu mày, chăm chú nhìn tới. Tên
thanh niên trước mắt không ngờ lại có chút gì đó quen thuộc với hắn, suy
nghĩ một lát rốt cục hắn hô lên:

- Ngươi là… Hoàng… Hoàng Thiên… là ngươi sao?

- Sư huynh, ngươi quen biết tên ăn cắp này?

Thục Nhã đứng bên cạnh thấy vậy thì bất ngờ, nàng nhăn nhăn cái mũi

thầm nghĩ không biết tại sao một người như Tuấn Kiệt sư huynh lại có thể
quen biết với hạng người này.

Tuấn Kiệt vốn đang kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại

sự bình tĩnh vốn có, gật đầu, nói với Thục Nhã:

- Muội còn nhớ ta từng nói quê nhà của ta ở phía tây không?

Thục Nhã nghe vậy thì gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra:

- À… hóa ra hắn là người cùng quê với sư huynh sao?”

- Phải, cũng đã hơn sáu năm rồi không gặp, không ngờ hắn lại thành ra

như thế này.

- Lòng người khó đoán, thời gian trôi qua con người cũng sẽ thay đổi,

ta thấy hắn tới đây tìm huynh có lẽ không có ý tốt, huynh phải cẩn thận đó.

Hai người đứng đó trò chuyện, dường như không hề để ý tới sự tồn tại

của Hoàng Thiên, cuối cùng, Thục Nhã xoay người, nói với hắn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.