MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1765

nào, đem Hoàng Thiên quai hàm suýt nữa đánh nứt, máu tươi ngấm đỏ
trong khoang miệng.

- Làm sao… Sợ ta vạch trần thủ đoạn của các ngươi cho nên không

cho ta nói phải không? Thiên Nguyên Thẩm Phán, nghe thì thật khí phách,
hoá ra chỉ là một trò cười, ha ha.

Cơn đau truyền tới khiến Hoàng Thiên choáng váng mất một hồi mới

có thể đứng dậy được, nhổ ra một búng máu xuống nền đá, hắn nhe răng
mà cười, ánh mắt không quên ném sang một tia khinh bỉ.

Tên cường giả Hứa Gia kia còn muốn phát tác, nhưng liền bị người

của mình cản lại, chỉ có thể trơ mắt trừng trừng Hoàng Thiên. Hoàng Thiên
lúc này lại dường như không thèm để ý đến hắn nữa, mà ngước mặt lên
nhìn về phía Bạch Chấn Long, cười nhạt:

- Năm năm trước, ta chính xác đã giết chết năm mạng người, trong đó

có ba kẻ là người của Bạch Gia ngươi. Nhưng giết người thì đã sao? Trong
số các ngươi có ai dám khẳng định bản thân chưa từng giết người. Mạnh
được yếu thua, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách sinh tồn. Nếu có trách, thì
hãy trách đám người đó tài nghệ không bằng người còn dám đi chọc ta,
chết cũng đáng.

Nghe hắn nói vậy, Bạch Chấn Long sắc mặt không dễ coi chút nào,

cuối cùng mới nhếch môi, lạnh lùng nói:

- Hỗn xược. Ngươi lạm sát người vô tội há lại có thể so sánh với

những người làm việc vì chính nghĩa như chúng ta. Ngươi nói mạnh được
yếu thua, vậy bây giờ chẳng phải ta hoàn toàn có tư cách đem ngươi giết
chết, lời lẽ nguỵ biện.

Hoàng Thiên như nghe được lý luận nực cười nhất trên đời này, bỗng

ngửa mặt cười lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.