MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1800

- Không… Nhưng cha à, con mệt.

Hoàng Thiên cảm nhận lấy khí tức của cha, mím môi mấy lần để ngăn

bản thân mình bật khóc. Từng ấy năm trôi qua, từng ấy năm gắng gượng để
trưởng thành. Biết bao nhiêu biến cố đổ ập lên đầu, dày vò hắn từng cơn
đau đớn, nhưng hắn chưa bao giờ lui bước, hắn một mực kiên cường bước
qua, một mực để bản thân mình vững chí.

Hắn có mệt mỏi hay không? Hắn có!

Mệt mỏi, nhưng có ai cho hắn cơ hội nghỉ ngơi đây, có ai bảo vệ hắn

trước những biến cố cuộc đời. Cho tới tận hôm nay, khi mà đứng trước mặt
cha, hắn chỉ muốn buông xuôi tất cả, muốn được như một đứa bé kiệt sức
ngã vào lòng của cha mình, bỏ mặc tất cả mọi thứ ở sau lưng cho cha gánh
đỡ.

- Không muốn làm lãng khách nữa sao?

Vỗ vỗ lấy gò má con trai, Hoàng Thiên Hùng có chút cười không

thành tiếng, hỏi lại con mình. Hoàng Thiên nghe thấy hai từ lãng khách,
trong đầu không khỏi nhớ về thuở xưa, bỗng lắc đầu nguầy nguậy.

Còn nhớ khi xưa, cha vẫn thường kể hắn nghe về lãng khách, một đời

tiêu dao. Bước đi từ khi thiên kia vẫn chưa là Thiên, địa này vẫn chưa hình
thành Địa, du đãng cuộc đời. Cho tới khi thiên kia đã lão địa đây đã tàn,
càn khôn biến chuyển, hắn vẫn bước đi, phóng mắt nhìn lấy nhân sinh này.

Thuở ấy hắn nghe, từng thầm ước bản thân một ngày nào đó trở thành

lãng khách, phiêu lãng dạo bước chốn nhân gian, vô dục vô cầu. Nào có
biết được, lãng khách cũng có bi thương, cũng có những phút giây lặng
mình, cách thế nhìn cuộc đời.

Gió lạnh cuộc đời vấn vương, chỉ có tấm áo da làm bạn. Gió đưa vạt

áo tung bay, đem lòng người thổn thức, chỉ mong bên cạnh có ai kia để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.