MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 1823

Có chút vui mừng ngoài ý muốn, hắn nhanh chóng dụng tâm cảm ngộ

biến hoá. Có đệ tam nhãn, hắn chẳng khác nào có người dẫn dắt, tu luyện
Tâm Nhãn càng thêm dễ dàng.

Tu luyện tịch mịch, vốn không hề có hồi kết.

Ngây ngô không biết bao nhiêu thời gian, Hoàng Thiên rốt cục cũng

đem pháp môn này tu luyện đến nhập môn. Mặc dù khoảng cách đến cảnh
giới Thiên Nhãn còn khá xa, nhưng chí ít hắn đã học được cách dùng tâm
để cảm nhận thế giới. Nếu như nói hắn lúc trước là mù loà, hoàn toàn
không nhìn ra được thứ gì, thì bây giờ hắn đã có thể cảm nhận được một số
vật chất tồn tại xung quanh mình mà không cần dùng giác quan khác hay
tinh thần lực để dò xét.

Hài lòng rời khỏi không gian Vũ Trụ Hỗn Độn, bên ngoài thời gian đã

chạng vạng tối. Chút ánh nắng yếu ớt của chiều tàn xuyên qua khung cửa
sổ rọi vào khuôn mặt hắn, như muốn khắc hoạ lên đó nét cô liêu, tịch mịch
của đất trời.

Ngẩn người hồi lâu, cho tới khi ánh mặt trời hoàn toàn khuất hẳn,

Hoàng Thiên mới có chút mệt mỏi ngả lưng xuống giường. Rất thoải mái,
thực sự không biết đã bao lâu rồi hắn mới được hưởng thụ cái cảm giác
này, cái cảm giác gác hết mọi chuyện sang một bên, đắm chìm vào giấc
ngủ. Hô hấp của hắn đều đều từng nhịp, sâu dần rồi lặng xuống như không.
Bên ngoài bầu trời dần tối, những ngôi sao xa buông xuống nhân gian từng
tia sáng yếu ớt, khiến cho không gian mờ ảo đến lạ thường.

Sáng sớm ban mai, Hoàng Thiên từ mơ màng tỉnh giấc. Rất lâu không

có ngủ một giấc sâu như thế, hắn bỗng cảm thấy thân thể tràn đầy năng
lượng, sinh khí bừng bừng. ]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.