MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 200

Hoàng Thiên hoàn toàn đắm chìm trong luyện kiếm, quên cả thời gian

trôi qua, chỉ còn cảm giác được thực lực bản thân không ngừng nâng cao
mỗi ngày.

Con đường tu luyện nhàm chán và không có hồi kết.

Tuy rằng nhàm chán, nhưng mà trong quá trình phát triển lại không

ngừng đột phá, cái cảm giác đó khiến cho con người ta cảm thấy thực thích
thú.

Hoàng Thiên tu luyện mà không có sự chỉ dẫn, cũng như không có ai

đằng sau làm chỗ dựa, con đường hắn đi đều do bản thân tự mày mò mà ra,
thế nhưng hắn tự nhiên vẫn không ngừng phát triển với một tốc độ đáng sợ,
ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Phù! Thở hắt ra một hơi, Hoàng Thiên rốt cục thu kiếm, nằm ngửa

xuống nền cỏ xanh biếc, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bầu trời rộng lớn,
sau đó nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của núi rừng, tự nhiên cảm thấy thực
thoải mái, cảm giác mệt mỏi sau khi luyện kiếm dường như tan biến ngay
lập tức.

Tùy tâm sở dục, theo ý mà làm, khi cao hứng thì luyện kiếm, lúc mệt

mỏi thì nghỉ ngơi. Không gò bó, không ép buộc, Hoàng Thiên hắn chưa bao
giờ gần với tự nhiên như thế, tinh thần lực theo đó mà phát triển với một
tốc độ cực kỳ kinh người.

Hắn có cảm giác cho dù thất khiếu ngưng hoạt động, không nghe,

không nhìn, không ngửi… nhưng bản thân vẫn có thể cảm nhận được sự
tồn tại của thế giới, một sự cảm nhận mơ hồ của tinh thần lực.

- Phá kiếm thức xem như đã luyện thành, nếu bây giờ gặp lại lão già

kia có lẽ không phải chật vật như vậy nữa, tiếc là vẫn không thể đột phá
Nguyên đan kỳ, ài!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.