MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2117

thủng cả một ngọn sơn phong. Sắc mặt hắn trắng bệch, ngực và hai cánh
tay đều đã đổ máu. Là vết thương do lôi đao bạo tạc mà ra.

Đây là lần thứ hai trong cuộc đời, hắn đối kháng với người đồng lứa

mà thê thảm đến thế này. Nhưng khác với lần trước, lần này hắn căn bản
không hề nhụt chí, mà càng đánh càng thêm hưng phấn. Khát vọng chiến
đấu lần nữa lộ ra trong ánh mắt, khiến cho hắn hăng lên chẳng khác nào kẻ
điên.

Vẫn là những đợt va chạm với Đặng Côn, bị lôi đình đánh cho không

đường nào phản kháng, thậm chí không ít lần suýt nữa bỏ mạng dưới lôi
đao. Nhưng khác biệt, hắn đang dần tiến bộ.

Quang luân như được mài dũa mà sáng lên, giúp hắn cản trở đi phần

nào công kích. Trên tay hắn cũng bắt đầu xuất hiện những tia lôi điện li ti,
chầm chậm lớn dần. Ban đầu chúng còn chưa kịp hình thành đã bị lôi điện
của đối phương đánh nát, nhưng càng về sau thời gian tồn tại của chúng lại
càng dài, cuối cùng thậm chí ức chế trở lại lôi điện của Đặng Côn.

Hắn, vậy mà đã biến đối phương thành công cụ để mài dũa chính bản

thân của mình. Hắn, hôm nay cảm ngộ thành công áo nghĩa của thiên lôi.

- Đáng chết, ngươi thành công chọc giận ta rồi.

Đặng Côn thân là thiên tài tuyệt đỉnh, làm sao không nhìn ra được

chuyện này, ánh mắt nhìn về Cố Anh đã toả ra sát khí. Dám biến hắn thành
đá mài dao, quả thực so với tát vào mặt hắn còn sỉ nhục và đau rát hơn trăm
vạn lần.

Theo lời nói ra, hắn thế tới bỗng ngưng lại giữa lưng chừng, không

còn công kích Cố Anh nữa. Mà không gian xung quanh sau tiếng nói của
hắn bỗng chốc lâm vào trong biến hoá. Một cỗ lại một cỗ áp lực nhất thời
hàng lâm, áp lên tất cả mọi tồn tại ở nơi này. Bên trong khu vực đó, gió lốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.