MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2272

- Không… không!

Hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn lấy cái chết đang gần kề, sắc mặt của

Đặng Dung tràn lên vẻ kinh hồn táng đảm, không chút do dự quay đầu chạy
trốn.

Nhưng mà chạy được không? Khi mà long trảo trên đầu hắn lúc này là

thiên là địa. Một cái vuốt xoẹt qua, thân thể Quy Nguyên vô địch trên trời
dưới đất cứ thế vỡ ra. Máu tươi chảy dài trên thân hắn, từ những mảnh thịt
vụn rịn ra tanh tưởi. Ngay cả Nguyên thần cũng không thể nào thoát khốn,
chống cự không nổi nửa giây rồi vỡ nát, đâu đó còn vang lên tiếng thét
không cam lòng.

Đường đường một vị chí cường giả Quy Nguyên, từng đứng trên đỉnh

phong mà nhìn thiên hạ, lúc này đây cứ thế chết không toàn thây.

- Mười vạn năm rồi… mười vạn năm rồi… không nghĩ ngủ say mười

vạn năm, thế nhân lại xuất hiện không ít kẻ ngông cuồng. Dám ngồi trên
đầu bản tôn độ tai kiếp, ha ha… quả là muốn chết.

Khi mà toàn bộ thế giới chết lặng trong hoảng sợ, một âm thanh cổ lão

mang theo vài phần giận giữ bỗng nhiên vang vọng ra từ vết nứt, khiến cho
rất nhiều người hãi hùng lui bước.

Chỉ thấy ở phía sau vết nứt lớn, giữa muôn trùng không gian hắc ám,

một cái thân ảnh già nua đả toạ nơi tinh không. Hắn một thân y phục màu
tối, lặng yên tại đó không biết đã bao năm, khí thế toả ra phảng phất như
chúa tể của muôn loài. Một đôi tròng mắt đen bóng khuất sau vài lọn tóc
rối, lạnh rét kinh người, tựa hồ muốn đóng băng cả vạn cổ, một cái nhìn
khuấy động pháp tắc thời không.

Mà sau lưng hắn mơ hồ ẩn hiện một cái hư ảnh to lớn, đen đến rợn

người. Mình rắn, vảy cá, mắt tôm, sừng hươu, bờm sư tử và năm cái ưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.