MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2300

Ông nội can ngăn, Anh Vũ dĩ nhiên không thể tiếp tục ra tay nữa.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn lạnh lẽo nhìn về phía Nguỵ Tôn, không che
giấu sát khí chút nào mà nói.

Đây không phải lần đầu tiên hắn và Nguỵ Tôn đối nghịch, nhưng lại

chính là lần duy nhất khiến hắn nổi lên sát tâm đối với kẻ này. Không sớm
thì muộn, hắn sẽ chính tay mình kết liễu cuộc đời của đối phương.

- Bằng vào ngươi? Si tâm vọng tưởng.

Nguỵ Tôn đương nhiên sẽ không e sợ lời cảnh cáo của Anh Vũ, ngược

lại còn lên tiếng khiêu khích. Người khác sợ Anh Vũ, nhưng hắn thì không
bao giờ.

Anh Vũ không để ý đến hắn, chỉ nhàn nhạt nhìn ông nội mình một

chút, sau đó quay đầu bỏ đi. Phía sau hắn, Hứa Thanh Hoa lặng im đứng
trong đình các đổ vỡ, nửa muốn bước theo nửa lại do dự không quyết, thần
sắc bi thương vô cùng.

Nàng biết nguyên nhân hắn trở nên như vậy, cũng vì nguyên nhân đó

mà cảm thấy không cam lòng.

- Vì cái gì? Vì cái gì mà khi đám người kia lấy ta để đùa cợt ngươi,

ngươi chẳng hề để ý. Nhưng khi bọn hắn nhắc tới Hoàng Thiên, ngươi lại
trở nên điên cuồng đến thế? Sáu năm rồi, sáu năm ta ở bên chăm sóc ngươi,
chẳng lẽ còn không bằng một góc của tên huynh đệ bội bạc đó hay sao?

Gió thổi nhẹ nhàng, mang tới nơi đây cơn mưa phùn se sắt của mùa

xuân. Cô gái đứng giữa màn mưa trắng xoá, để mặc cho bụi nước bay bay
thấm trên thân mình giá lạnh. Nước mắt lăn dài trên gò má ấy, ưu thương
và lặng lẽ, không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong sáu năm nay, nàng tủi
thân mà khóc.

Và cũng giống như muôn vàn lần trước, hắn chẳng hề hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.