MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2371

Bóng dáng cao lớn của hắn xa dần, mờ dần rồi khuất hẳn sau ánh sáng

ấm áp của hừng đông, mang theo một vị thần thoại anh hùng của đại lục
tiến về nơi vĩnh hằng.

Cùng vào khoảnh khắc ấy, tuyết rơi trắng cả bầu trời Tuyết Vũ.

Trên con đường lớn dẫn tới đại trận truyền tống của Cố Gia, thấp

thoáng đâu đó một bóng người đang quỳ trên nền tuyết. Mặc cho gió rét rít
qua, mặc cho bông tuyết phủ đầy mái tóc, hắn vẫn lẳng lặng quỳ phục tại
đó, run rẩy đến không nói nên lời.

Trước mặt hắn, một cái tinh diện vẫn đang còn phát sáng, ẩn hiện lên

những dòng hình ảnh khiến hắn đau tận đến xương tuỷ.

Đó là một lão nhân lớn tuổi, với thân thể tràn đầy những vết thương

đâm chém. Ông không còn hai chân, một tay cũng bị phế, máu tươi nhiễm
đỏ cả khung trời.

Sư phụ hắn, chết rồi.

Người từng bất chấp đối đầu với thế nhân để bảo vệ hắn, chết rồi. Chết

ngay trước sự chứng kiến của hắn, trước sự vô năng và bất lực của hắn, ông
chết rồi.

Hắn quỳ giữa con đường tuyết trắng, nơi mà phía trước có một toà đại

trận đang trên đà khởi động, thứ mà hắn nghĩ sẽ đưa hắn đến bên ông khi
mà ông cần hắn nhất. Nhưng tất cả đã không kịp nữa rồi.

- Ha ha… ha… ha…

Tiếng cười, nhưng còn thê lương hơn tiếng khóc. Hắn thống khổ gầm

lên, như tiếng gầm của một con sói cô độc đến điêu tàn, thê lương và tuyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.