MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 243

Trác Mộc nghe vậy, trong lòng cũng có một cảm giác mừng thay cho

Hoàng Thiên. Sau đó khẽ hớp một hớp rượu, hắn buồn bã kể về chuyện bản
thân thoát khỏi bọn người Vũ Hải.

Nhắc tới cái chết của Tiểu Hắc, hắn không nhịn được mà khóc nấc lên

như con nít. Hoàng Thiên cũng thấy lòng đau quặn lại, hai nắm đấm siết
chặt đến rớm máu. Hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, hình ảnh Tiểu
Hắc rên rỉ trong đau đớn và tuyệt vọng.

- Sau khi chạy thoát, ta ôm xác Tiểu Hắc cùng cánh tay cụt đến tìm gia

gia. Cánh tay của ta chính là do gia gia mời Đan sư đến chữa trị, nhưng
Tiểu Hắc… Tiểu Hắc đã chết quá lâu nên không thể cứu… Ta hận… hận…

- Vậy Vũ tộc…

- Phải, Vũ tộc là do gia gia của ta tiêu diệt, bọn chúng đáng chết.

Hoàng Thiên có chút giật mình, hắn không nghĩ Trác Mộc lại có lai

lịch kinh người như vậy. Trong đêm tiêu diệt một gia tộc mà không gây
động tĩnh gì, không phải tu sỹ bình thường có thể làm được. Hiển nhiên gia
gia của Trác Mộc là một cao thủ có tu vi cực kỳ khiếp người.

Trác Mộc nhìn thấy vẻ mặt của Hoàng Thiên thì lắc đầu, cười nói:

- Không phải ta muốn giấu ngươi, chỉ là trước kia ta có chút hiểu lầm

với gia gia nên không muốn nhắc tới ông ấy trước mặt người khác.

Hoàng Thiên rất hiểu Trác Mộc, cũng không muốn gặng hỏi thêm, tự

rót cho mình một ly rượu, nhìn về phía Tây khẽ nói:

- Một ly này ta uống vì Tiểu Hắc… xin lỗi.

Ngoài trời, hàn phong khẽ thổi, trong căn phòng không khí có chút

nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.