MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 2715

Chỉ thấy phương xa, giữa rừng hoang lại có một bãi đá trống, đổ bên

trên là một mớ cỏ rơm cuốn bện không khác gì tổ yến. Một đầu lợn rừng
khổng lồ khoan thai ngự không trên ổ, thật giống như là đang trong quá
trình đột phá, hào quang lấp lánh.

Hàn Lâm nhìn tràng cảnh ấy mà nuốt vào nước miếng, bước chân

không tự chủ được khẽ lui về nửa bước. Yêu thú cấp tám, lại đang trong
quá trình đột phá, dù cho không phải vượt đại cảnh lên cấp chín thì ít nhất
cũng tiến vào tiểu cảnh trung kỳ, ngu ngơ bị nó lùa thì đúng là chỉ có
đường chết.

Cẩn thận từng li, hắn đang định quay người ngự không rời khỏi, phía

trước bỗng nhiên vang lên tiếng vù vù soạt soạt, sắc mặt nhất thời trắng
xám.

- Á á… cứu mạng a… Lâm ca cứu mạng… khỉ điên…

Tiểu hoà thượng lúc này như kẻ dại vừa chạy vừa hét, nơi đũng quần

không biết vì sao mà đều nổ tung thành rẻ rách, huynh đệ phất phới ra
ngoài còn chẳng có thời gian che lại.

Trông thấy Hàn Lâm, nó như vớt được vàng, tốc độ không ngừng chạy

tới bên này, đại thụ cũng chẳng thèm tránh, điên cuồng đụng nổ.

Nghe thấy cả phiến rừng hoang hoảng loạn, Hàn Lâm thậm chí còn

chưa kịp quát nó câm mồm, bỗng nhiên phát hiện ra nguy cơ kinh hoàng,
nhìn cũng chẳng thèm nhìn, quay đầu ôm lấy nó hướng về phía bên lợn yêu
kia mà trốn.

- Vút… phanh… oanh oanh…

Quả nhiên ngay lúc hắn vừa vọt ra, sau lưng đã xoẹt ra một đạo ánh

kiếm khổng lồ, đem gần trăm cây đại thụ chém nát, đất đá nổ tung, rung
trời động đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.