MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 39

Thế nhưng nó còn chưa kịp nhặt chiếc bánh lên, đã bị một người đi

đường dẫm nát. Nhìn chiếc bánh bẹp dúm, vỏ cùng nhân lẫn lộn, nó thẫn
thờ mất một lát.

Nhưng rất nhanh sau đó khẽ lắc cái đầu nho nhỏ, sờ sờ vào vùng ngực,

nơi mà nó đã kịp giấu một chiếc bánh còn lại vào, nó cố gắng gượng dậy
tập tễnh đi về phía ngoài cửa thành.

Trong một ngôi miếu đổ nát cách cửa thành không xa, chỉ chừng

khoảng ba dặm đường, cỏ cây mọc um tùm. Từng mảng mạng nhện phủ
đầy bụi bẩn chăng khắp nơi, có lẽ đã lâu lắm rồi không có người lưu lại nơi
này.

- Tiểu Vân! Ca về rồi đây…

Tên nhóc hấp tấp chạy vào trong miếu, thẳng tới bệ thờ thì dừng lại.

Nó nhẹ nhàng đẩy mớ cỏ rơm sang hai bên, làm lộ ra một đứa bé chỉ
khoảng chừng ba tuổi.

- Ca… Tiểu Vân đau…

Thấy tên nhóc trở về, đứa nhỏ mếu máo, như muốn khóc òa lên chỉ về

phía bắp chân của mình. Nơi bắp chân của nó, có một vết rách khá lớn,
trông giống như bị động vật cắn vậy. Mặc dù xung quanh vết thương được
đắp bởi một thứ lá gì đó, thế nhưng thi thoảng vẫn rỉ máu.

Nhìn thấy vết thương của đệ đệ, tên nhóc trở nên lo lắng, vội vã vén

mớ lá thuốc lên rịt lại miệng vết thương.

- Ca biết rồi! Tiểu Vân ngoan, mai ca dẫn Tiểu Vân đi thầy thuốc.

- Tiểu Vân muốn gặp cha mẹ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.