MA THẦN HOÀNG THIÊN - Trang 737

Đám thiếu niên kia sau khi đả thương hắn lại không có nhân cơ hội

đánh tới mà lại quay đầu bỏ trốn.

Trong nháy mắt hắn tỏa ra sát khí, khóe môi khẽ nhếch, hai tay nắm

chặt lấy trường kiếm, chém mạnh về một phía.

Oành!

Một tiếng ầm vang nổ mạnh, giống như trời đất sụp đổ, hai tên thiếu

niên bị đánh tới, thân thể vỡ nát nằm sấp xuống nền đất, bất tỉnh nhân sự.

Cùng lúc đó, thân hình hắn đã chuyển, một chưởng đánh ra chụp vào

một tên thiếu niên khác. Tên thiếu niên đến kêu lên cũng không kịp, bị
đánh gãy cổ, hộc ra máu tươi, dội lên nền đất đỏ lòm.

Từ đầu tới giờ, Hoàng Thiên chưa bao giờ dùng toàn lực, hắn không

muốn giết chết những người này chút nào, dù sao bọn chúng cũng chỉ là thủ
hạ nghe theo lời Bạch Khôi, không có thâm thù gì quá lớn với hắn.

Thế nhưng thủ đoạn ác độc cỡ này khiến cho bốn tên còn lại tuyệt

vọng, ngã lăn ra lền đất, vẻ mặt cực độ sợ hãi cùng hối hận. Không nói
thêm một câu gì, Hoàng Thiên liền trực tiếp phế đi sức chiến đấu của bọn
hắn.

Lạnh lùng nhìn đám thiếu niên mất sức chiến đấu đang nằm rên rỉ,

Hoàng Thiên khẽ liếm môi, nhẹ giọng nói:

- Bạch Khôi! Ta muốn xem xem đám thủ hạ này có đáng để ngươi liều

mình hay không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.